Phi Nhân Loại Đều Muốn Làm Bạn Với Tôi

Chương 4.1

Nghe Tưởng Hồng Phong nói, Phó Chu Hàm hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc, ngược lại nảy ra suy nghĩ “Quả nhiên là thế”.

Quận Hồng Diệp đã xuất hiện hai thi thể bị chặt đứt chân trái, chuyện này rất khó dùng lý do trùng hợp để giải thích, nếu tính thêm cả Tưởng Hồng Phong thì hoàn toàn có thể xác định được sự nghiêm trọng của vụ án. Bây giờ, cảnh sát đã chú ý tới điểm không ổn, ngược lại là một chuyện tốt.

Phó Chu Hàm hoàn toàn không có chút khả năng nào trong việc điều tra phá án. Mấy ngày nay anh thật sự không biết bắt đầu tìm kiếm thêm manh mối từ đầu, vì vậy anh đặt hàng online một vài quyển sách huyền học, định bụng tìm kiếm một vài phương pháp để khôi phục ký ức của quỷ hồn.

Đương nhiên, đến tận bây giờ vẫn chưa có được kết quả gì. Vậy nên, lúc này cảnh sát phát hiện hai thi thể rồi bắt đầu coi trọng chuyện này, đối với Phó Chu Hàm không khác gì đưa than trong ngày tuyết.

Khi xem phim điện ảnh và tiểu thuyết trinh thám, Phó Chu Hàm luôn đoán đúng hung thủ, nhưng chuyện này là do tác giả chủ động bày ra các manh mối để anh phán đoán. Bây giờ thật sự đến lượt mình điều tra một vụ án, anh hoàn toàn biến thành một tên ngốc không có chút manh mối.

Nhận thức được điểm yếu của mình, Phó Chu Hàm cũng không cậy mạnh nữa. Anh thương lượng với Tưởng Hồng Phong, khiến đối phương tạm thời ở lại cục cảnh sát, chú ý tiến triển của vụ án mọi lúc.

Ở quận Hồng Diệp liên tiếp phát hiện hai thi thể trong một khoảng thời gian ngắn, giữa chúng lại tồn tại nhiều điểm tương đồng khiến người ta không thể không liên hệ đến một vụ án gϊếŧ người hàng loạt. Thời gian tử vong của thi thể cách đây quá lâu rồi, chứng cứ có thể tìm được có hạn, bây giờ điều quan trọng nhất chính là xác định thân phận của thi thể.

Sau khi gặp Phó Chu Hàm, cảnh sát Triệu đã tìm lại hồ sơ mất tích của Tưởng Hồng Phong để xem lại nhưng lại không tiếp tục tìm kiếm, bây giờ đã xuất hiện thi thể thứ hai, không thể không coi trọng thi thể vô danh này hơn.

Cảnh sát Triệu tên là Triệu Bằng Phi, năm nay đã năm mươi tuổi. Hắn đã làm cảnh sát hình sự hơn hai mươi năm nhưng vẫn chỉ là phó đội trưởng. Hắn tự biết mình năng lực không có gì đặc biệt, nhưng hắn vẫn muốn tiến thêm một bước nữa trước khi về hưu.

Đội trưởng Vệ Hạo của đội cảnh sát hình sự đã ra nước ngoài học tập, bây giờ chuyện trong đội là do Triệu Bằng Phi phụ trách, hắn hy vọng có thể tìm được nhiều manh mối hơn trước khi Vệ Hạo trở về, nếu có thể phá được vụ án này trước thì càng tốt.

Đội cảnh sát tìm kiếm lại những vụ án nam giới mất tích những năm gần đây, lại so sánh với những đặc điểm gần với thi thể, ước lượng được khoảng mười người. Ngày kế tiếp, bọn họ lại liên hệ với người nhà của những người mất tích này, nhờ bọn họ đến đây tiến hành đối chiếu DNA.

Có thể liên hệ được chỉ có một, mà trong đó chỉ có hai hộ gia đình đang sống tại thành phố S. Triệu Bằng Phi liên lạc với Phó Chu Hàm cũng vì nguyên nhân này.

Phó Chu Hàm có Tưởng Hồng Phong làm điều tra viên, vô cùng rõ ràng tình huống điều tra của đội cảnh sát. Mấy ngày nay, sau khi suy xét kỹ càng, anh quyết định nói chuyện cảnh sát đã phát hiện ra thi thể cho cha con Tưởng Hạo Trạch. Trước đó anh còn muốn giấu giếm vì biết cả hai thi thể đều không phải của Tưởng Hồng Phong, anh không muốn khiến hai người mong chờ nhưng rồi lại thất vọng.

Cuối tuần, Tưởng Hạo Trạch và cha cậu cùng đến thành phố S. Phó Chu Hàm đến ga tàu cao tốc đón hai người họ rồi đi thẳng đến cục cảnh sát quận Hồng Diệp.

Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, không khí có chút áp lực. Phó Chu Hàm vì muốn thực hiện đầy đủ lễ nghĩa của chủ nhà mà chủ động nhận nhiệm vụ đưa hai người ra ngoài giải sầu. Vốn dĩ cũng chỉ định đi xung quanh không có mục đích, nhưng có lẽ là do tư duy quán tính, Phó Chu Hàm đưa hai cho con nhà họ Tưởng đến khu vực gần nhà thuê của mình.

“Thời tiết hơi nóng nực, chúng ta uống chút nước giải nhiệt nhé.” Phó Chu Hàm mua ba chai nước lạnh từ cửa hàng tiện lợi ven đường, đưa cho hai cha con nhà họ Tưởng mỗi người một chai.

Trạng thái của Tưởng Hồng Lôi không tốt lắm, không trả lời, chỉ có Tưởng Hạo Trạch đáp: “Cảm ơn anh, anh Hàm.”

“Đừng khách sáo.” Phó Chu Hàm cười nói: “Đợi lát nữa chúng ta đi đến quán cơm đằng kia ăn cơm trưa nhé, anh ở gần đây nên thường đến đó ăn, mùi vị không tệ đâu.”

“Được ạ, bọn em nghe anh sắp xếp.” Tưởng Hạo Trạch nhìn cha mình như đang đi vào cõi thần tiên, có chút ngại ngùng: “Xin lỗi, ba em hôm nay không ổn lắm, bình thường ông ấy không như vậy đâu.”

Tưởng Hồng Lôi lúc này mới hồi phục tinh thần, đánh cho con trai một cái, trừng mắt nhìn cậu ta: “Nói bậy cái gì đấy?”

Sau đó, ông lại mỉm cười với Phó Chu Hàm, nhìn xung quanh một chút rồi nói: “Nơi này chú từng tới rồi, đã là chuyện hơn hai mươi năm trước nhưng lại tựa như mới hôm qua vậy. Tuy rằng đã có rất nhiều thay đổi nhưng tôi vừa đến đây đã nhận ra rồi.”

“Nơi đó, đó là nơi mà chú con từng ở trước khi mất tích.” Tưởng Hồng Lôi chỉ vào một tòa nhà bên kia đường và nói: “Bên cạnh trạm xe bus kia vốn dĩ có một quán bán đồ ăn vặt, số điện thoại mà chú con để lại chính là của quán đồ ăn vặt đó.”

Phó Chu Hàm nghe vậy thì hơi nhíu mày. Nơi mà Tưởng Hồng Lôi chỉ chính là nơi mà anh thuê nhà.

Việc này hình như quá trùng hợp rồi?

Tưởng Hạo Trạch nói: “Ba, sau đó ba không báo cảnh sát sao? Có tra được sau khi chú rời khỏi đó thì đi đâu không ạ?”

Tưởng Hồng Lôi thở dài: “Khi đó không giống bây giờ, không có nhiều camera giám sát như vậy, cảnh sát cũng có tới bên này hỏi tình hình. Ba ở đây cũng khoảng vài tháng trời, những nơi phải hỏi thăm cũng hỏi hết rồi, ba cũng dán thông báo tìm người khắp nơi trong thành phố S, nhưng vẫn không tìm được tin tức gì của chú con.”

Tưởng Hạo Trạch ôm cha mình thật chặt để an ủi: “Ba, ba yên tâm đi, bây giờ kỹ thuật công nghệ rất tiến bộ, chúng ta nhất định sẽ tìm được chú mà.”

“Trong lòng ba và ông bà nội con cũng hiểu rõ khả năng chú con còn sống không lớn. Chỉ là con người mà, dù sao cũng phải lá rụng về cội.” Vẻ mặt Tưởng Hồng Lôi đầy cô đơn: “Nếu nó gặp chuyện bất hạnh, chúng ta cũng phải tìm được thi thể của nó. Nếu như nó bị người ta hại, vậy thì phải tìm được hung thủ, báo thù cho nó.”