Đồng hồ báo thức reo lên lần thứ ba, Phó Chu Hàm mới ngồi dậy khỏi giường với đôi mắt nhắm hờ. Đi làm một tháng, cơ thể đã hình thành quán tính, Phó Chu Hàm còn chưa tỉnh táo hoàn toàn đã không chút trì hoãn mà đánh răng rửa mặt.
Chờ đến khi bước ra cửa, Phó Chu Hàm vì ngủ không đủ giấc mà vẫn còn hơi hoảng hốt. Thông báo nhắc nhở thời gian tuyến xe bus gần nhất sẽ đến trên điện thoại hiển thị còn 10 phút nữa xe bus mới ghé trạm, anh cũng không gấp gáp, chậm rì rì khóa kỹ cửa nhà.
Phó Chu Hàm thuê một căn phòng trong khu nhà tự xây, tuy nói là phòng đơn kèm theo bếp nhưng diện tích lại vô cùng nhỏ. Nhà đã cũ nên trông có vẻ khá bẩn, hướng sáng cũng không tốt, hơn nữa từ đây đi đến công ty cũng phải mất một giờ đi xe.
Nói tóm lại, căn hộ này trừ tiện nghi ra thì không còn ưu điểm nào khác nữa. Nhưng đối với một sinh viên vừa mới chân ướt chân ráo vào xã hội thì với điều kiện tổng hợp của nơi này đã được xem là một chỗ ở không tệ rồi.
Căn nhà có tổng cộng năm tầng nhưng không có thang máy, tầng cao nhất là sân thượng, Phó Chu Hàm lại thuê căn phòng nằm sâu nhất trên tầng 4. Bố cục căn nhà theo dạng chữ Hồi (hình vuông khép kín), trừ cửa sổ ở trong phòng và các góc hành lang ra thì không còn nơi nào được ánh sáng chiếu vào, vì thế hành lang có chút tối tăm nhưng vẫn có thể nhìn rõ đường đi.
Lúc này còn chưa đến 8 giờ, rất nhiều người còn chưa thức giấc, ở đây cũng chẳng phải chỗ phố xá sầm uất gì nên xung quanh cực kỳ im ắng.
Trên hành lang tối tăm chật hẹp, có một mùi ẩm mốc thoang thoảng ẩn mình trong không khí, mạnh mẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ não bộ của con người. Tuy rằng mỗi ngày đều đi qua hành lang này, Phó Chu Hàm vẫn không tự giác nuốt nước bọt, vội vàng băng qua hành lang.
Đi tới chỗ ngoặt thì xung quanh trở nên sáng sủa vô cùng, Phó Chu Hàm thầm thở hắt ra một hơi, bước xuống cầu thang. Lúc bước xuống nơi giao nhau giữa tầng 4 và tầng 3, anh nhìn thấy một chiếc giày da.
Chiếc giày này mới khoảng tám chín phần, kiểu dáng có vẻ hơi hoài cổ nhưng nhìn còn rất thời thượng, không có khả năng là rác mà ai đó ném đi được. Phó Chu Hàm nhớ ra trong tòa nhà này có một con mèo đen không biết là do ai nuôi, nó không sợ người lạ nên thường xuyên đi dạo qua khắp mọi nơi. Anh nghĩ, chiếc giày này có lẽ là bị mèo tha đến đây, bĩu môi đi vòng qua.
Chuyện này cũng chỉ xem như một nốt nhạc đệm nho nhỏ trong buổi sáng, Phó Chu Hàm căn bản không để ở trong lòng. Đến khi anh kết thúc một ngày làm việc, anh dọn dẹp bàn làm việc, chấm công rồi cùng đồng nghiệp Đỗ Nhạc vừa nói vừa cười rời khỏi công ty.
Thời gian Phó Chu Hàm và Đỗ Nhạc gia nhập công ty gần giống nhau, hai người cùng làm ở một bộ phận, lại còn là hai người duy nhất có giới tính nam trừ giám đốc trong bộ phận của họ. Hai người rất hợp nhau, vị trí thuê nhà cũng cách nhau không xa nên vẫn thường xuyên đi về cùng nhau.
Công ty của họ ở tầng 4, so với việc chờ thang máy vào giờ cao điểm lúc tan tầm, đi thang bộ còn nhanh hơn. Phó Chu Hàm liếc mắt ra hiệu cho Đỗ Nhạc, nói: “Đi thang bộ đi!”
Đỗ Nhạc đáp ứng: “Đi đi đi.”
Hai người vừa mới đi xuống dưới một tầng, Phó Chu Hàm vừa cúi đầu đã sững cả người. Trước chân anh lúc này có một chiếc giày giống y như đúc chiếc giày anh nhìn thấy sáng nay!
Đỗ Nhạc đẩy đẩy Phó Chu Hàm, hỏi: “Đừng đờ ra đó làm gì vậy?”
Phó Chu Hàm chỉ vào chiếc giày trên nền đất: “Cậu nhìn cái này thử xem, có phải hơi kỳ quái không?”
Mấy năm nay thịnh hành các loại hình trang phục theo phong cách cổ phong, quần áo và giày dép đều sử dụng các yếu tố và họa tiết cổ điển, nhưng buổi sáng khi anh nhìn thấy chiếc giày này đã cảm thấy hình thức thật sự rất độc đáo, vậy nên trong lòng vẫn còn ấn tượng. Lúc này, anh lại nhìn thấy hoa văn đó lần nữa, hơn nữa còn chỉ một chiếc giày như lúc sáng nên khó tránh việc cảm thấy kinh ngạc.
Đỗ Nhạc nhìn mặt đất hơi dơ bẩn, nghi ngờ mà nhíu mày: “Có lẽ là do dì lao công mới chỉ quét cầu thang mỗi tuần một lần, hoặc là do hai ngày trước trời vừa mới mưa nên hơi nhiều bùn đất chút thôi. Nhưng mà dù sao trông cũng bình thường, không kỳ quái chút nào.”
Phó Chu Hàm cả kinh, hỏi: “Cậu… không nhìn thấy thứ gì khác sao?”
Đỗ Nhạc trợn to hai mắt nhìn kỹ nhưng cũng không nhìn ra chỗ này có gì đặc biệt, bất đắc dĩ mà đưa hai tay ra: “Cậu đừng làm khó tên cận thị như tôi, không đeo kính thì đến cả cái đầu lọc thuốc lá tôi cũng nhìn không rõ.”
Một chiếc giày lớn như vậy mà Đỗ Nhạc nhìn không thấy sao?! Phó Chu Hàm hít vào một hơi, trong đầu đột nhiên xuất hiện những câu chuyện xưa về các loại yêu ma quỷ quái mà những người lớn tuổi trong thôn hay kể cho anh nghe khi còn nhỏ. Anh vội duỗi đôi chân dài, vượt qua chiếc giày rồi chạy xuống dưới tầng.
Vừa chạy vừa gọi: “Đi nhanh đi nhanh, chúng ta phải đuổi kịp tuyến tàu sớm nhất.”
“Gấp cái gì mà gấp, khoảng cách giữa từng tuyến tàu điện ngầm ngắn như vậy mà.” Tuy Đỗ Nhạc lầm bầm trong miệng nhưng vẫn bước nhanh chân để đuổi theo anh.
Phó Chu Hàm chạy đến tầng hai, quay đầu nhìn thấy Đỗ Nhạc đang theo sát phía sau mình thì ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, anh nhìn thấy chiếc giày kia cũng đang “lộc cộc” đi theo, thậm chí đã vượt qua Đỗ Nhạc một cách nhanh chóng, chạy thẳng về phía anh.