Tôi nhìn quanh mình, những người dân thị trấn đang nhìn tôi bằng đôi mắt buồn. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tôi trước làn sóng đau buồn tràn ngập mà tôi không thể chống lại. Tôi vuốt tay lên má, gật đầu cảm ơn người phụ nữ. May mắn thay, cô ấy không ôm tôi nữa khi tôi cầm túi đồ tạp hóa và vội vã rời khỏi cửa hàng.
Tóc tôi bết vào trán và cổ, mồ hôi do cái nóng của đêm, cũng như chấn thương và căng thẳng từ những giấc mơ đen tối, chảy xuống lưng tôi. Tôi nhìn nước nhỏ giọt xuống khuôn mặt nhợt nhạt đầy tàn nhang của mình, những vết thâm đen bên dưới đôi mắt nâu hạt dẻ. Mẹ tôi đã mất gần sáu tháng rồi và tôi vẫn chưa hoàn toàn vơi đi nỗi đau trong lòng. Nói đến cái chết của bà ấy thì bà ấy chết trong một vụ va chạm với một tài xế say rượu, bà chết ngay lập tức sau khi tai nạn xảy ra, đó là một cái chết diễn ra rất nhanh chóng và đầy đau đớn. Có người nói với tôi rằng chết không hề đau chút nào. Tôi không biết dù nó đau đớn hay không đau đớn đối với người chết đi chăng nữa nhưng đối với người ở lại thì hoàn toàn khác. Chỉ mới cách đây vài tiếng tôi còn trò chuyện với mẹ mình nhưng đùng một cái tôi với bà lại trở nên hai người hai thế giới. Đây đúng thật là một cảm giác rất đau đớn, hai mươi tuổi, hai năm học đại học, vẫn sống ở nhà với mẹ. Đã... quen với sự ấm áp của mẹ mà bây giờ tôi sống một mình trong ngôi nhà nhỏ chật chội của chúng tôi ở một ngôi làng ven biển yên tĩnh.
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng tôi khi tôi liếc nhìn vào gương. Một hình bóng mờ ảo lấp lánh trong hình ảnh phản chiếu, đứng sau tôi trong phòng tắm chật chội khi tôi rửa sạch mồ hôi trên mặt. Tôi không muốn tiếp tục nhìn anh ta, nhưng mắt tôi liên tục bị thu hút bởi hình ảnh ma quái đó khi tôi tự nhủ mình hãy lờ anh ta đi. Tôi không thực sự chắc chắn liệu người đàn ông đó có thực sự ở đó không, hay là tôi vẫn chưa tỉnh dậy sau cơn ác mộng của mình. Có lẽ những cơn ác mộng và việc người đàn ông đó xuất hiện có liên quan đến nhau theo một cách nào đó.
Những giấc mơ của tối, chúng rất đáng sợ. Chúng giống nhau đến kỳ lạ. Đại loại giấc mơ ấy như này, xung quanh chỗ đó đầy lửa. Một ngọn lửa rực cháy đến mức muốn thiêu rụi tôi hoàn toàn, nó đủ để khiến tôi không ngủ được cho đến khi tôi hoàn toàn kiệt sức, hy vọng rằng tôi sẽ trải qua một đêm mà không cảm thấy như thể mình là một xiên thịt nướng bất đắc dĩ. Tệ hơn nữa, sau mỗi cơn ác mộng, tôi thức dậy và hắn ta xuất hiện. Anh chàng bóng ma bí ẩn của tôi. Anh ta giấu khuôn mặt sâu trong bóng tối cùng với chiếc áo choàng trùm đầu. Không phải cái áo choàng mà các bạn thấy mọi người mặc hàng ngày. Tôi thậm chí còn không chắc anh ta có phải là người đàn ông trong cơn ác mộng của tôi hay không nữa. Tôi chỉ có cảm giác đó là một người đàn ông, tuy nhiên anh ta không nói gì, anh ta chỉ đứng im lặng nhìn tôi từ bên dưới chiếc mũ trùm đầu. Cảnh tượng ấy trông thật rùng rợn vô cùng giống như việc tôi là diễn viên trong phim kinh dị vậy.