Bỗng nhiên, cô thoáng nhìn thấy một bóng người mặc áo xanh, là người đàn ông lạnh lùng kia!
Ôn Ninh không còn nghĩ ngợi gì nữa, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, cô tuyệt đối không thể rơi vào tay bọn buôn người được!
"Chồng ơi!"
"Chồng ơi cứu em với!"
"Có bọn buôn người muốn bắt cóc em!"
Ôn Ninh dốc hết sức hét lớn về phía người đàn ông lạnh lùng kia.
Lục Tiến Dương là phi công của đội đặc nhiệm, tai thính mắt tinh, giác quan nhạy bén hơn người thường.
Gần như cùng lúc Ôn Ninh kêu cứu, anh đã chen qua đám đông, sải bước dài đến bên cạnh cô.
"Buông ra!"
Giọng nói lạnh lùng đầy uy lực.
Bọn người của gã đàn ông đeo kính vừa nhìn thấy bộ quân phục trên người Lục Tiến Dương đã vội vàng buông Ôn Ninh ra, nhanh chóng nhảy xuống tàu.
Ôn Ninh chân mềm nhũn, ngã vào lòng Lục Tiến Dương.
Theo phản xạ, cô đưa tay ôm lấy eo anh, cả người áp sát vào anh, vùi mặt vào ngực anh: "Cứu... cứu tôi… Tôi bị chuốc thuốc rồi..."
Mặt cô đỏ bừng bất thường, giọng nói mềm nhũn.
Nếu cứ tiếp tục thế này, cô sẽ xấu mặt trước mọi người.
Trong ngực bỗng nhiên có thêm một thân hình mềm mại, Lục Tiến Dương cảm thấy cả người căng cứng.
"Tôn Trường Chinh! Xuống tàu bắt người!" Lục Tiến Dương quát lớn về phía đầu toa, rồi một tay giữ eo Ôn Ninh, đưa cô vào nhà vệ sinh bên cạnh, khóa cửa lại.
Vừa khóa cửa, Ôn Ninh không nhịn được nữa, một tiếng rêи ɾỉ bật ra khỏi môi.
Dược tính đã lên đến đỉnh điểm.
Nóng, nóng quá...
Ý thức cô mê man, tay nhỏ bé mò mẫm trên người anh, cô muốn tìm thuốc giải.
Lục Tiến Dương chưa bao giờ bị một người phụ nữ đυ.ng chạm thân mật như vậy.
Cả người anh căng cứng, lập tức đẩy người phụ nữ trong ngực ra.
"Đừng cử động!"
Lời cảnh cáo lạnh lùng, nhưng nghe kỹ lại có thể phát hiện hơi thở anh đã loạn nhịp.
Tay anh thò vào túi quần, sờ soạng thứ gì đó.
Anh là phi công của đội đặc nhiệm, thường xuyên được huấn luyện phản gián, trên người luôn mang theo một số loại thuốc giải cần thiết.
Sờ thấy một chiếc hộp nhỏ bằng móng tay, Lục Tiến Dương mở hộp, lấy ra một viên thuốc màu đỏ, đưa tay nâng cằm Ôn Ninh lên, bắt cô há miệng, đút thuốc vào.
Một luồng khí mát lạnh lan tỏa trong khoang miệng, đôi mắt mơ màng của Ôn Ninh dần tỉnh táo, ánh mắt bất ngờ chạm phải ánh mắt của Lục Tiến Dương.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở phả vào nhau.
Lục Tiến Dương nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của cô, ngũ quan tinh xảo.
Trong lòng anh dâng lên một cảm xúc khó tả.
Nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Kìm nén cảm xúc khác thường, Lục Tiến Dương xoay người định rời đi. Anh đã cho cô uống thuốc giải, anh cũng không định bỏ qua cho bọn buôn người.
Thế nhưng Ôn Ninh chỉ tỉnh táo được một giây.
Cơn nóng bừng bừng lại trỗi dậy, cả người nóng như lửa đốt, giống như người lữ hành đang khao khát nước giữa sa mạc.
Thấy anh định đi, Ôn Ninh đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ anh, kéo đầu anh xuống, nhón chân hôn lên môi anh.
"Giúp tôi."
Giọng nói mềm mại, vừa nũng nịu vừa van xin.
Đôi mắt long lanh nhìn anh đầy cầu cứu.
Lục Tiến Dương sững sờ trước hành động táo bạo của cô.
Anh ngây người một giây, chưa kịp nói "Buông ra", thì môi mỏng vừa mở ra, một chiếc lưỡi mềm mại đã luồn vào, quấn quýt lấy lưỡi anh.
Mỗi một động tác đều khiến l*иg ngực anh rung động, đầu óc trống rỗng.
Nhưng dù sao anh cũng là người đàn ông băng giá, làm sao có thể dễ dàng tan chảy?