Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường

Chương 8

Ôn Ninh trở về chỗ ngồi.

Người đàn ông đeo kính lúc trước ngồi đối diện đã biến mất, bác gái ngồi vào chỗ của anh.

Ôn Ninh không để ý, mím môi, cảm thấy miệng hơi khô.

Cô cầm lấy bình nước của mình trên bàn, mở nắp, rót nước vào nắp bình, uống từng ngụm nhỏ.

Tàu chạy từ Nam ra Bắc, độ ẩm không khí giảm rõ rệt.

Ôn Ninh càng uống càng thấy khát nước.

Cả bình nước cứ thế vơi đi một nửa mà cô không hề hay biết.

Cô phát hiện có điều gì đó không ổn.

Chiếc bình nước trước mắt sao lại bắt đầu nhìn đôi.

Hay là cô hoa mắt?

Thấy cô có vẻ mất tập trung, bác gái đối diện đưa tay ra trước mặt cô lắc lắc vài cái, thấy cô không phản ứng, liền đứng dậy ngồi xuống cạnh cô, thân mật khoác tay cô: "Em gái."

Chuông cảnh báo trong lòng Ôn Ninh réo lên, không ổn rồi, nước có vấn đề!

Cô cắn mạnh vào đầu lưỡi, mùi máu tanh lan tỏa trong miệng, đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút.

Bác gái chặn lối ra chỗ ngồi, tay nắm chặt cánh tay cô, không cho cô đứng dậy.

Ôn Ninh đứng phắt dậy, đẩy người bên cạnh ra, há miệng định kêu cứu.

Nhưng tiếc là có một giọng nam lớn hơn át đi tiếng của cô.

"Vợ à, em đừng giận anh nữa."

Người đàn ông đeo kính không biết từ đâu xuất hiện, tiến lên nắm lấy cánh tay Ôn Ninh, gọi cô một cách thân mật.

Bên cạnh còn có một người phụ nữ lên tiếng: "Chị dâu, nhà mình có chuyện gì thì từ từ nói, đừng có động một chút là bỏ nhà ra đi, về nhà với anh tôi đi."

Đó là một trong những người phụ nữ vừa nãy vây quanh người đàn ông đeo kính để hỏi han.

"Đúng đấy, có gì thì về nhà nói, đừng làm ầm ĩ trên tàu." Bác gái phụ họa.

Ba người vây quanh Ôn Ninh từ bốn phía.

Họ đẩy cô về phía cửa ra của toa tàu.

Nhân viên trên tàu đang thông báo sắp đến ga tiếp theo.

Những hành khách chuẩn bị xuống tàu đang kéo hành lý lỉnh kỉnh chen chúc về phía cửa ra.

Cả toa tàu ồn ào, hỗn loạn.

Những hành khách xung quanh thấy vậy chỉ nghĩ là một gia đình đang cãi nhau.

Ôn Ninh biết mình đã sập bẫy, liều mạng vùng vẫy, kêu lớn: "Cứu tôi với!"

"Bọn họ là bọn buôn người! Anh ta không phải chồng tôi!"

Xung quanh có người nhìn với ánh mắt tò mò, cũng có người tiến lên hỏi han, người đàn ông đeo kính vẫn thản nhiên nói: "Vợ tôi đang giận dỗi tôi thôi."

Bác gái cũng nói đỡ: "Đúng vậy, vợ chồng trẻ cãi nhau thôi mà, buôn người gì chứ, làm gì có kẻ buôn người nào dám cướp người trên tàu."

"Không! Bọn họ đang nói dối, bọn họ cấu kết với nhau, mau báo cảnh sát! Báo công an!" Ôn Ninh lớn tiếng phản bác, nhưng vì bị chuốc thuốc, giọng nói yếu ớt, không thể nổi bật giữa đám đông ồn ào.

Những người xung quanh muốn tiến lên giúp đỡ thì do dự, rõ ràng vẫn đang phân vân không biết nên tin ai.

Sức lực trong cơ thể nhanh chóng mất đi, đầu óc choáng váng từng cơn, chân Ôn Ninh mềm nhũn, sắp không đứng vững nữa.

Cách cửa ra của toa tàu chỉ còn chưa đầy hai mét.

Chỉ còn một mét.

Chỉ cần đẩy thêm một cái nữa, Ôn Ninh sẽ bị đưa xuống tàu.