Người đàn ông không có từ bỏ, còn đang cố gắng lân la làm quen: "Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải người xấu, cũng không có ác ý."
"Tôi là chủ nhiệm ban tuyển dụng của Đoàn Văn công Kinh Thị, tôi thấy vẻ ngoài của cô khá tốt, cô có hứng thú vào Đoàn Văn công không? Tôi có thể đề cử nội bộ cho cô, theo diện đặc cách, không cần thi."
Ôn Ninh không hề lay chuyển, "Cảm ơn, tôi không có hứng thú."
Ôn Ninh từ chối, nhưng những người phụ nữ xung quanh đang vểnh tai nghe lén thì động lòng.
Bọn họ nhao nhao vây quanh người đàn ông đeo kính để hỏi han.
Thấy vậy, một bà cụ đứng cạnh chỗ ngồi của Ôn Ninh, nhìn cô như nhìn kẻ ngốc: "Ôi chao, cô gái, cô biết bao nhiêu người chen lấn, xô đẩy cũng không vào được Đoàn Văn công không? Cô còn không thèm à? Mỗi tháng không chỉ có 35 tệ tiền lương, mà ăn, mặc, ở, đi lại đều không cần cô phải bỏ tiền, công việc tốt như vậy tìm đâu ra bây giờ?"
"Chưa kể, tôi thấy cô cũng đến tuổi tìm đối tượng rồi đấy, xinh xắn thế này, nếu vào được Đoàn Văn công, là có thể tiếp xúc với các sĩ quan trong quân đội, khi đó mà lấy được vị lãnh đạo nào đó, thì cả đời sau này chẳng phải lo lắng gì nữa!"
Bà cụ lải nhải bên tai Ôn Ninh.
Ánh mắt vô tình chạm phải người đàn ông đeo kính đối diện.
Ôn Ninh thấy được sự tương tác của hai người, bỗng nhiên hỏi bà cụ: "Bà ơi, nhà bà có con gái không ạ?"
Bà cụ không chút do dự gật đầu.
Ôn Ninh cười: "Công việc ở Đoàn Văn công tốt như vậy, chủ nhiệm ban tuyển dụng cũng đang ở đây, bà sao không nhanh chóng tranh thủ cơ hội cho con gái mình, chờ con gái bà lấy được lãnh đạo, bà chính là mẹ vợ của lãnh đạo, đi tàu cũng có thể mua được vé ngồi, không đến nỗi phải đứng suốt dọc đường."
Ôn Ninh vừa dứt lời, phía trước lối đi vang lên một tiếng cười khẽ.
Ôn Ninh nhìn sang, đó là một người đàn ông trẻ mặc bộ đồ bay kiểu năm 1965, da ngăm đen, khuôn mặt gầy.
Bên cạnh còn có một người đàn ông cũng mặc đồ phi hành, nhưng quần áo hơi khác, hai bên cổ áo thêu ngôi sao năm cánh, trước ngực còn có mấy hàng huân chương, nhìn có vẻ cấp bậc cao hơn.
Khuôn mặt càng khác biệt hơn, lông mày sắc lạnh, sống mũi cao thẳng, đôi môi dày vừa phải hơi mím chặt, cả khuôn mặt cương nghị và đường nét rõ ràng, trong vẻ tuấn tú lại mang theo vài phần khí chất kiêu ngạo.
Kết hợp với bộ đồ phi hành, trông họ vô cùng nổi bật giữa đám đông.
Ôn Ninh không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Không ngờ giây tiếp theo, ánh mắt sắc lạnh của đối phương liền bắn tới, nặng nề và đầy áp lực.
Ôn Ninh vội vàng thu hồi ánh mắt.
Đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng tính cách có vẻ hung dữ.
Ngồi tàu cả buổi chiều, Ôn Ninh cảm thấy hơi mệt mỏi.
Không gian chật hẹp, chỗ ngồi cứng, ngồi lâu bị đau lưng, mỏi chân, tê nhức, cảm giác thật khó chịu.
Cô định đứng dậy vận động một chút.
Vừa đứng lên, vai bị chiếc túi vải bạt kéo trĩu xuống.
Chiếc túi quá nặng.