"Ngài biết nó chạy hướng nào không?" Thấy đối phương chậm chạp không nói chuyện, Lưu Quân thử thăm dò hỏi.
Lục Tiến Dương: "Không biết."
Lưu Quân không dám hỏi nhiều, nói tiếng "cảm ơn" liền rời đi.
Lưu Quân vừa đi một hồi, cổng trạm y tế liền truyền đến tiếng động cơ ô tô.
Cửa ghế lái được mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi mặc quân trang màu xanh lục vội vã nhảy xuống, nhanh chân bước vào trong phòng.
"Đội trưởng Lục!"
Nhìn thấy Lục Tiến Dương lành lặn không chút tổn hại gì ngồi ở nơi đó, người đàn ông nhẹ nhàng thở ra, "Lãnh đạo căn cứ yêu cầu ngài mau chóng chạy về thủ đô, có nhiệm vụ khẩn cấp, tôi đã mua vé xe lửa trở về thủ đô sớm nhất rồi."
"Vậy đi thôi, còn lề mề cái gì." Lục Tiến Dương giơ tay nhìn đồng hồ, vừa nói chuyện đồng thời người đã đi ra ngoài.
Người đàn ông trẻ tuổi theo ở phía sau.
Hai người lên xe, Lục Tiến Dương đạp hết ga hết số, phóng như bão táp trên đường nông thôn.
Đến nhà ga thành phố, giao xe cho người của quân đội, hai người nhảy lên xe lửa sắp xuất phát đi thủ đô.
Xì xịch xì xịch... Xì xịch xì xịch...
Xe lửa màu xanh lắc lư di chuyển trên đường ray, phong cảnh ngoài cửa sổ vυ't qua.
Lối đi nhỏ của toa xe đứng đầy người, bao lớn bao nhỏ đống hành lý chồng lên nhau, quần áo trên người mọi người đa số đều là đen, xám, xanh đậm, nữ chải bím tóc hoặc là tóc ngắn ngang tai, nam hoặc là để tóc 5:5 hoặc là để kiểu đầu ổ gà, nhưng tóc tai đều rất dày mượt.
Có người mang theo gia cầm sống lên xe, tiếng trò chuyện xen lẫn tiếng kêu của gia cầm cạc cạc chϊếp chϊếp, vừa ồn ào vừa náo nhiệt.
Lương Uy chỉ mua được ba ghế ngồi cứng, chỗ ngồi còn không sát nhau, chỉ có thể chia ra ngồi.
Lương Uy cùng Diệp Xảo ngồi ở đầu toa xe, Ôn Ninh ngồi ở cuối toa xe.
Vừa ngồi xuống, Ôn Ninh liền bị người theo dõi.
Bởi vì, gương mặt kia của cô quá chói mắt.
Hai bím tóc đen nhánh bóng loáng khoác lên đầu vai, khuôn mặt nhỏ trắng nõn như mỡ đông, làn da non mịn giống như đã hút đủ nước, mắt hạnh long lanh, mũi cao thẳng, đầu mũi thanh tú, còn có đôi môi hồng trái tim, bởi vì khí huyết đủ đầy mà như anh đào trên cành, môi châu[1] mượt mà, khóe môi lúc không cười cũng sẽ hơi nhếch lên một đường cong.
[1] Môi châu là điểm chính giữa hơi nhô ra của môi trên.
Vừa yêu kiều vừa quyến rũ, lại vừa thanh thuần vừa cuốn hút.
Là kiểu chó đi ngang qua cũng nhịn không được nhìn nhiều vài cái.
Người đàn ông ngồi đối diện Ôn Ninh nhìn chằm chằm vào cô, nói lời khách sáo: "Đồng chí, cô bao nhiêu tuổi rồi? Đi làm chưa? Có người yêu chưa?"
"Đi thủ đô là về nhà hay là thăm người thân?"
Thời đại này, đi xa chỉ có một vài nguyên nhân đó mà thôi.
Ôn Ninh không có đáp lời, ánh mắt âm thầm dò xét người đàn ông đối diện.
Kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xanh đậm, dưới nách kẹp cặp công văn màu đen, mặt chữ quốc, đeo một cái kính đen, nhìn hào hoa phong nhã, giống như là cán bộ trong đơn vị nhà nước.
Biết người biết mặt không biết lòng, vừa xuyên qua hoàn cảnh xa lạ, Ôn Ninh giữ cảnh giác với tất cả mọi thứ.