Sau Khi Tiếng Lòng Bị Bại Lộ, Công Chúa Thật Được Cả Thiên Hạ Sủng Ái

Chương 50

Bây giờ đã là đêm ngày thứ hai.

Mộ Uyển nhẹ nhàng nắm lấy tay Thẩm Thanh Đường.

“Đường Nhi, con cảm thấy thế nào rồi? Cơ thể có chỗ nào khó chịu không? Mẫu hậu sẽ gọi thái y đến khám cho con ngay.”

Mộ Uyển cho rằng, chỉ cần bà ta đối tốt với Thẩm Thanh Đường hơn một chút, Thẩm Thanh Đường sẽ không còn ý định rời khỏi hoàng cung nữa.

Thẩm Thanh Đường lặng lẽ rút tay ra khỏi tay bà ta.

“Mẫu hậu, con không sao.” Ánh mắt nàng lạnh lẽo tựa sương tuyết mùa đông.

Thẩm Thanh Đường đã hoàn toàn thất vọng về Mộ Uyển từ lâu. Dù giờ phút này bà ta có quan tâm nàng thế nào đi nữa thì trái tim nàng cũng không gợn lên nổi một tia rung động.

[Đừng tùy tiện chạm vào ta được không? Tâm trạng ta vốn đã đủ bực rồi.]

[Đừng diễn vai người tốt trước mặt ta nữa.]

[Tránh xa ta ra một chút đi. Bây giờ bà đối xử với ta tốt như vậy, chẳng phải sẽ khiến Thẩm Mục Tâm ghen đến phát điên sao?]

[Bà có phải chê ta sống quá lâu rồi không?]

“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” Mộ Uyển cười gượng, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, trong mắt lóe lên chút xấu hổ.

Chuyện lần trước, khi Thẩm Mục Tâm tự ý rút hết cung nữ và thị vệ trong điện của Thẩm Thanh Đường, bà ta đã trách mắng Thẩm Mục Tâm một lần. Thẩm Mục Tâm cũng đã nhận lỗi, nói rằng sau này sẽ không làm như vậy nữa.

Trước đây, bà ta đã từng xem nhẹ Thẩm Thanh Đường, đó là lỗi của bà ta. Nhưng giờ bà ta đã cố gắng thay đổi, tại sao Thanh Đường vẫn không hài lòng?

Trong cung vừa xảy ra chuyện lớn như vậy, còn rất nhiều việc chờ Mộ Uyển giải quyết.

Thẩm Thanh Đường không muốn nhìn thấy bà ta, vậy thì bà ta cũng không ở lại lâu nữa, sau này sẽ lại đến thăm nàng.

“Thanh Đường, con cứ nghỉ ngơi thật tốt trong điện, có chuyện gì cứ sai bảo, đừng để bản thân chịu ấm ức.”

“Mẫu hậu còn có việc phải xử lý, tạm thời đi trước, ngày mai sẽ lại đến thăm con.”

Chú mèo trắng nhỏ cuộn mình trên gối của Thẩm Thanh Đường, ở bên cạnh nàng. Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng vẫy tay, mèo con ngoan ngoãn chạy đến, dụi đầu vào lòng bàn tay nàng.

[Yên tâm, đương nhiên ta sẽ không bạc đãi bản thân.]

Nàng vừa vuốt ve bộ lông mềm mại của mèo nhỏ, vừa thờ ơ gật đầu: “Được rồi, mẫu hậu, người cứ đi đi.”

Sau khi Mộ Uyển rời đi, Thẩm Thanh Đường bực bội đấm mạnh xuống chăn.

Không cho nàng đi chứ gì?

Vậy thì đừng trách nàng làm loạn trong hoàng cung này!

Cung nữ thân cận Phỉ Thúy bước đến bên giường.

Nàng ta trông vô cùng khó xử, rốt cuộc có nên nói chuyện đó với Tứ công chúa không đây?

“Phỉ Thúy, ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao?”

Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Phỉ Thúy, Thẩm Thanh Đường còn sốt ruột thay nàng ta.