Vừa bước ra ngoài được mấy bước, điều Thẩm Thanh Đường lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Một kết giới trận pháp hình bán nguyệt màu vàng kim từ dưới đất nhanh chóng dâng lên, bao vây bọn họ.
Đồng thời, không khí bất ngờ xuất hiện một mùi hương kỳ lạ.
Thẩm Thanh Đường chỉ vừa ngửi một chút đã cảm thấy toàn thân vô lực, đầu óc quay cuồng.
Hỏng rồi, trúng kế rồi!
Nàng biết ngay không thể nào dễ dàng trốn thoát như vậy mà!
Thích khách, gắng gượng lên, đưa tỷ đi đi!
Thanh kiếm linh lực đang kề trên cổ bỗng bị rút đi, thích khách tay chân bủn rủn, thanh kiếm leng keng một tiếng rơi xuống đất.
Thích khách giật mình lắc mạnh đầu, sau đó “bịch” một tiếng, quỳ một gối xuống, một tay chống đất gắng gượng nâng người dậy.
Thẩm Thanh Đường: ???
Ngươi làm thích khách kiểu gì mà yếu quá vậy?
Không đáng tin chút nào!
Chỉ trong chớp mắt, Lục Cửu An liền nắm bắt cơ hội, thoắt cái lao tới, vung kiếm gõ mạnh vào đầu thích khách, khiến hắn bất tỉnh.
Mộ Uyển vội vã chạy tới, nắm lấy bờ vai Thẩm Thanh Đường. Bà ta mắt đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi xuống vạt áo nàng.
“Thanh Đường, con đừng sợ, bây giờ an toàn rồi.”
Trong phút chốc, Thẩm Thiên Minh cùng vài người khác cũng vây lại.
Thẩm Thanh Đường tức đến muốn ngất.
[Không phải, các người cứu ta làm gì? Rõ ràng thích khách sắp đưa ta ra khỏi cung rồi mà!]
Mọi người sững sờ.
Cái gì cơ?
Hóa ra vừa rồi Thẩm Thanh Đường sợ hãi chỉ là diễn kịch?
Nàng thực sự muốn theo thích khách chuồn khỏi hoàng cung sao?
Đó là thích khách đấy! Nàng không cần mạng nữa à?
Không ai có thể hiểu nổi vì sao Thẩm Thanh Đường lại cố chấp muốn rời khỏi hoàng cung đến thế.
Dưới tác dụng của mê dược, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi nỗ lực của nàng đều trở thành vô ích.
…
Thẩm Thanh Đường từ từ mở mắt, nàng lại một lần nữa trở về Lãm Nguyệt Điện. Nhìn căn phòng quen thuộc, sắc mặt nàng tái nhợt như tro tàn.
[Hu hu hu, ta lại chạy trốn thất bại rồi.]
Nàng hơi nghiêng đầu, liền thấy Mộ Uyển đang nắm chặt tay mình, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Thấy nữ nhi tỉnh lại, Mộ Uyển mừng đến bật khóc.
“Thanh Đường, cuối cùng con cũng tỉnh rồi.”
Để đảm bảo không có sơ suất, bọn họ đã dùng đến loại mê dược cao cấp nhất để đối phó với thích khách.
Thẩm Thanh Đường không thể tránh khỏi việc bị ảnh hưởng bởi mê dược. Nàng có linh lực thấp, không thể kháng cự được độc tính, hơn nữa cổ nàng lại bị cắt trúng, khiến dược tính nhanh chóng theo dòng máu xâm nhập vào cơ thể.
Thái y đã dùng loại linh dược tốt nhất để kịp thời ngăn chặn độc tính lan rộng, đồng thời từ từ loại bỏ nó khỏi cơ thể nàng.
Thẩm Thanh Đường đã hôn mê suốt mười hai canh giờ.