Thẩm Thiên Minh bị ánh mắt của nàng nhìn đến mức chột dạ, tùy tiện đặt quân cờ đen trong tay xuống bàn.
“Là lỗi của phụ hoàng, từ nay về sau, ta sẽ quan tâm con nhiều hơn.”
“Cái gọi là quan tâm của người chính là phái một người đến giám sát con sao?” Thẩm Thanh Đường đặt một quân cờ trắng xuống bàn.
“Nếu là vậy thì con không cần.”
Thẩm Thiên Minh: ……
Ông ta bây giờ đã biết Thẩm Thanh Đường muốn rời khỏi hoàng cung.
Bất kể Thẩm Thanh Đường có bất mãn đến đâu, ông ta cũng sẽ không rút lại Lục Cửu An.
Hơn nữa, ông ta không thể chấp nhận viễn cảnh Phượng Ngâm Quốc sẽ bị diệt vong trong hai năm tới.
Ông ta cần lấy được nhiều thông tin hữu ích hơn từ Thẩm Thanh Đường. Ông ta không thể để đất nước này bị diệt vong!
“Thanh Đường, con nghĩ nhiều rồi. Phụ hoàng làm sao có thể phái người giám sát con được? Ta chỉ muốn Lục tướng quân bảo vệ con mà thôi.” Giọng của Thẩm Thiên Minh có chút thiếu tự tin.
Thẩm Thanh Đường trợn mắt trong lòng.
[Hừ, ai mà tin nổi! Nếu không phải do Lục Cửu An báo cáo, làm sao người biết chuyện tối qua chứ?]
[Muốn đấu tâm cơ với ta sao?]
“Phụ hoàng, đã bắt được kẻ hạ độc Thẩm Mục Tâm chưa? Nếu bắt được rồi thì không cần Lục tướng quân bảo vệ con nữa đâu.”
[Phải rút Lục Cửu An đi, khôi phục lại chế độ tuần tra cũ, như vậy ta mới dễ bề bỏ trốn!]
Thẩm Thanh Đường chưa bao giờ thừa nhận Thẩm Mục Tâm là tỷ tỷ của mình, Thẩm Thiên Minh giờ cũng không ép nàng nữa.
“Vụ việc này vẫn chưa điều tra rõ ràng, kẻ thủ phạm che giấu quá giỏi. Lục tướng quân vẫn cần ở bên cạnh con để bảo vệ con.”
Lúc này, an nguy của Thẩm Thanh Đường vô cùng quan trọng, vì nó liên quan đến tương lai của cả Phượng Ngâm Quốc.
Thẩm Thiên Minh đặt một quân cờ đen xuống bên cạnh quân cờ trắng mà Thẩm Thanh Đường vừa hạ.
“Con là nữ nhi ta, ta có trách nhiệm bảo vệ con.”
Thẩm Thanh Đường nhìn chằm chằm vào quân cờ đen chướng mắt kia, rồi đặt quân cờ trắng xuống một vị trí trống cách xa ông ta.
Thẩm Thiên Minh nhìn thế cờ liền hiểu ngay—nàng cố tình đi bừa, rõ ràng là muốn tránh xa ông ta.
Nàng ghét bỏ ông ta.
[Còn chưa điều tra ra? Ta thấy người chỉ muốn bao che cho Thẩm Mục Tâm mà thôi.]
“Thẩm Mục Tâm cũng là nữ nhi của người. Nếu người đã yêu thương nàng ta đến vậy, thì cứ để Lục tướng quân bảo vệ nàng ta đi.”
“Con chỉ là một kẻ ăn mày có sức sống dai dẳng, người cứ yên tâm, con sẽ không chết được đâu. Không cần người bảo vệ.”
Nàng cười lạnh trong lòng.
[Phượng Ngâm Quốc chính là bị hủy hoại trong tay người đấy. Người còn dám nói bảo vệ ta sao? Nếu không phải vì các người luôn thiên vị Thẩm Mục Tâm, ta làm sao lại bị Thẩm Mục Tâm gϊếŧ chết chứ?]