Sau Khi Tiếng Lòng Bị Bại Lộ, Công Chúa Thật Được Cả Thiên Hạ Sủng Ái

Chương 38

“Người ta nói phụ mẫu là bến đỗ an toàn của con cái, vậy mà suốt ba năm qua, tất cả những cơn bão mà con phải chịu, đều đến từ chính các người.”

“Thật lòng mà nói, con chẳng hề muốn làm nữ nhi của các người.”

“Chỉ sinh ra mà không nuôi dưỡng, vậy mà cũng xứng làm phụ mẫu của người ta sao?”

Nghe xong câu này, Thẩm Thiên Minh hơi tức giận. Dù sao ông ta cũng là Hoàng đế, dù có thế nào, Thẩm Thanh Đường cũng không thể ăn nói như vậy với ông ta.

Nhưng Thẩm Thiên Minh lại không thể phản bác được.

Thẩm Thiên Minh tự biết mình đuối lý, cúi mắt nhìn bàn cờ trước mặt. Trong tay ông ta là một quân cờ đen, nhưng không biết nên đặt xuống đâu mới thích hợp.

Ánh mắt ông ta lóe lên một tia phức tạp: “Thanh Đường, sau này phụ hoàng sẽ bù đắp cho con.”

“Nếu con có thứ gì muốn, cứ nói với phụ hoàng.” Dù sao, Thẩm Thanh Đường cũng là con ruột của ông ta.

Thẩm Thanh Đường xoay xoay một quân cờ trắng trong tay, ánh mắt lạnh nhạt xa cách.

“Trong lòng người, Thẩm Mục Tâm mới là nữ nhi ruột thịt thực sự. Còn con, con chỉ là một người xa lạ có cùng huyết thống với người mà thôi.”

Thẩm Thiên Minh: ……

Trước khi Thẩm Thanh Đường xuất hiện, Thẩm Mục Tâm là đứa nữ nhi duy nhất của ông ta.

Ông ta đã dành phần lớn tình yêu thương của mình cho Thẩm Mục Tâm. Dù sau này biết rằng Thẩm Mục Tâm không phải con ruột của mình nhưng ông ta cũng không bận tâm. Giữa họ đã có tình cha con gắn kết qua bao năm tháng, chứ không chỉ dựa vào huyết thống.

Sự thật là, ông ta chưa bao giờ có tình cảm sâu đậm với Thẩm Thanh Đường. Dù nàng đã quay về hoàng cung, chỉ cần nàng sống yên ổn trong cung, không gây ra chuyện gì, ông ta cũng không có ý định quan tâm hay quản thúc nàng quá nhiều.

Thẩm Thiên Minh chưa từng chủ động tìm đến Thẩm Thanh Đường, mà Thẩm Thanh Đường cũng dần dần mờ nhạt trong thế giới của ông ta.

Những lần hiếm hoi ông ta chú ý đến nàng, đều là khi nàng bị cáo buộc bắt nạt Thẩm Mục Tâm, và ông ta phải đứng ra bênh vực nàng ta.

Có thể nói, trong suốt thời gian qua, Thẩm Thiên Minh chưa từng thực sự đặt Thẩm Thanh Đường vào trong lòng.

Cho đến hôm qua, khi nàng phản bác lại ông ta và thậm chí, ông ta còn nghe thấy tiếng lòng của nàng, lúc đó Thẩm Thiên Minh mới thực sự để mắt đến Thẩm Thanh Đường.

Thẩm Thiên Minh không ngờ rằng Thẩm Thanh Đường thực sự đã phải sống khổ sở như vậy, trong lòng ông ta ít nhiều cũng có chút áy náy.

“Bây giờ mới nhớ đến chuyện bù đắp cho con? Quan tâm con?”

“Phụ hoàng, người không thấy tất cả những điều này đã quá muộn rồi sao?”

Ánh mắt của Thẩm Thanh Đường tràn đầy vẻ giễu cợt, không hề che giấu.