Sau Khi Tiếng Lòng Bị Bại Lộ, Công Chúa Thật Được Cả Thiên Hạ Sủng Ái

Chương 29

“Nếu muội không hiểu, sau giờ học ta có thể dạy muội.”

Lời này ngầm ý rằng Thẩm Thanh Đường quá kém cỏi, hoàn toàn không thể so với nàng ta.

Nhưng trong mắt những người khác, Thẩm Mục Tâm lại là một tỷ tỷ biết quan tâm, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác.

[Cái con trà xanh chết tiệt này, sao cứ thích nhảy nhót trước mặt ta vậy? Phiền chết đi được.]

“Không cần đâu, ta nghe hiểu.” Giọng Thẩm Thanh Đường lạnh lùng.

Phản ứng quá mức hờ hững của nàng khiến Thẩm Mục Tâm lập tức cảm thấy mất mặt.

“Muội muội nghe hiểu là tốt rồi.” Nàng ta uất ức quay người lại.

Thẩm Thừa Vũ cho rằng Thẩm Thanh Đường đang giả vờ hiểu, cố ý chọc giận Thẩm Mục Tâm, liền lên tiếng: “Thanh Đường, Tâm Nhi là có lòng tốt nghĩ cho muội, thái độ của muội có thể tốt hơn một chút không?”

Thẩm Thanh Đường liếc hắn một cái: “Ta vốn có thái độ như vậy, không phục thì ráng chịu đi.”

Thẩm Thừa Vũ: !!!

Sao bây giờ Thẩm Thanh Đường lại ngang ngược thế này?

Trước kia nàng chưa từng như vậy.

Đột nhiên, hắn ta lại cảm thấy Thẩm Thanh Đường của hiện tại thật xa lạ.

Trong mắt mọi người, đây rõ ràng là Thẩm Thanh Đường không biết điều.

Thẩm Mục Tâm tài giỏi, thiên phú lại tốt, nàng ta chịu bỏ thời gian ra để dạy Thẩm Thanh Đường, lẽ ra Thẩm Thanh Đường phải cảm ơn đại đức mới đúng. Vậy mà lại cứ cố tỏ ra mình giỏi giang, thẳng thừng từ chối ý tốt của Thẩm Mục Tâm.

Mọi người đều biết rõ Thẩm Thanh Đường không thể hiểu được bài giảng, vậy thì cần gì phải cố chấp như vậy?

“Muội!” Thẩm Thừa Vũ giơ tay chỉ vào Thẩm Thanh Đường, nghiến răng nói: “Thanh Đường, đây là thái độ mà muội dùng để nói chuyện với huynh trưởng và tỷ tỷ sao? Thật không biết phép tắc!”

“Trước đây muội không biết đã ức hϊếp Tâm Nhi bao nhiêu lần, vậy mà muội ấy vẫn không chấp nhặt chuyện cũ, còn chịu giúp đỡ muội, đó là vì muội ấy rộng lượng. Không ngờ muội lại nhỏ nhen như thế, rõ ràng không hiểu, còn giả vờ là mình hiểu, đúng là kẻ chuyên nói dối!”

Đỗ Nguyên biết Thẩm Thừa Vũ là người nóng nảy, hơn nữa bản thân ông ta vốn cũng không có hy vọng gì với Thẩm Thanh Đường. Nếu nàng không hiểu thì thôi, cần gì phải gây gổ?

Thẩm Thanh Đường nhướng mày, ánh mắt khinh bỉ nhìn Thẩm Thừa Vũ: “Huynh trưởng? Tỷ tỷ? Các ngươi xứng sao?”

“Ta không có một hoàng huynh ngu xuẩn như vậy đâu.”

Mí mắt Thẩm Thừa Vũ giật giật, cái gì? Thẩm Thanh Đường lại dám nói hắn ta ngu?

“Một kẻ linh lực thấp kém, không biết chữ, không có phụ mẫu yêu thương như ta, lại có thể ức hϊếp được Thẩm Mục Tâm, người được mọi người sủng ái sao?”

[Có một tên ca ca đần độn thích thiên vị như ngươi, ta thấy thật xui xẻo!]

Thẩm Thừa Vũ: ......