Nguyễn Tân Thư cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng nghĩ đến chuyện Sở Úc vừa chứng kiến cảnh cô khóc lóc thảm thiết như vậy, trong lòng lại có chút xấu hổ, ngượng ngùng.
Một lúc lâu sau, cô khẽ mím môi: “Sao cậu lại giúp mình lấy vở về?"
Nguyễn Tân Thư lén nhìn Sở Úc, thực ra trong lòng cô hiểu rõ những hành động vừa rồi của Sở Úc là đang thương hại mình.
Cô cũng không cảm thấy bị thương hại là chuyện gì xấu, dù sao so với việc không ai thèm để ý thì có người thương hại vẫn tốt hơn.
Nhưng đồng thời cô cũng có lòng tự trọng, cô không muốn Sở Úc đối tốt với mình hoàn toàn chỉ vì thương hại.
Sở Úc nhìn Nguyễn Tân Thư, thoáng liếc qua khóe mắt hơi hơi đỏ, rồi lại lịch sự thu lại ánh mắt: “Trong lớp cậu vẫn luôn cặm cụi vẽ, mình cảm thấy cứ thế mà vứt đi thì không tốt lắm."
Cô ấy trả lời rất trôi chảy, giọng điệu cũng rất bình tĩnh.
Thực ra Nguyễn Tân Thư biết rất rõ bản thân và Sở Úc là hai kiểu người hoàn toàn trái ngược nhau.
Một học sinh ngoan ngoãn như Sở Úc mà có thể đồng cảm với loại người không học vấn, không nghề nghiệp, chỉ biết vẽ vời như mình mới là lạ.
Chỉ là mặc dù trong lòng cô nghĩ như vậy, ngoài miệng lại hỏi ra những câu hỏi ngược lại.
"Cậu cũng cảm thấy thầy Thẩm nói có lý à? Cũng nghĩ mình suốt ngày vẽ toàn mấy thứ chẳng ra gì à?"
Sở Úc lập tức trở nên im lặng, lặng lẽ quan sát gương mặt của Nguyễn Tân Thư.
Thấy Sở Úc mãi không trả lời, Nguyễn Tân Thư khẽ mân mê chiếc chuông xe, trong lòng có chút hối hận.
Cô và Sở Úc quen biết nhau chưa được một tháng, cô trông chờ Sở Úc có thể hiểu được điều gì ở mình chứ?
Huống hồ, dù Sở Úc có đồng cảm được thì sao? Mà không đồng cảm thì lại thế nào?
Nguyễn Tân Thư không rõ tại sao mình lại hỏi một câu ngốc nghếch như vậy.
Sở Úc nhìn ngón tay đang mân mê chiếc chuông xe, dường như đọc được suy nghĩ của cô, bình tĩnh lên tiếng: “Mình không biết vẽ, cũng không có kiến thức chuyên môn, chỉ là một người ngoài nghề, cậu hỏi mình vấn đề này cũng không có ý nghĩa gì."
Cô ấy nói rất khách quan.
Nguyễn Tân Thư nghe vậy khẽ mím môi.
Sở Úc lặng lẽ đi về phía trước vài bước, ngón tay khẽ chạm nhẹ lên môi, cô ấy quay đầu lại, liếc nhìn Nguyễn Tân Thư, trong giọng nói mang theo một chút trêu chọc:
"Nhưng mà, bức tranh ở trang thứ ba của cậu, mình rất thích."
Nguyễn Tân Thư có chút bất ngờ khi Sở Úc lại lật xem tập phác thảo của mình.
Nhưng khi chợt nhớ ra trang thứ ba mình đã vẽ gì, đầu ngón tay cô vô thức run lên, không tự chủ được mà lỡ tay bóp chuông xe đạp.
"Đing---"
Trong không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy cả hơi thở của hai người, tiếng chuông xe đạp bất chợt vang lên, thanh thúy mà đột ngột...
Sở Úc lặng lẽ nghiêng đầu, vừa lúc bắt gặp một vệt đỏ rõ rệt từ cần cổ Nguyễn Tân Thư lan dần lên tận mang tai.
---
Nhìn Nguyễn Tân Thư im lặng không nói gì mà cứ thế ăn hết đồ ăn trong khay, Sở Úc thu dọn bát đĩa rồi cầm ra ngoài.
Nguyễn Tân Thư nghe thấy tiếng nước chảy vang lên trong bếp, sau đó là âm thanh chén bát được xếp lên nhẹ nhàng.
Loại âm thanh này đối với cô mà nói có chút xa lạ.
Trong một căn nhà có người ở hẳn là sẽ có những tiếng động như vậy, nói thế nào nhỉ... dù sao thì cô cũng không ghét những âm thanh ấy lắm.
Tiếng nước chảy không lớn, chỉ êm dịu như tiếng thái rau của Sở Úc lúc nãy.
Mỗi khi nghe thấy những âm thanh như thế, Nguyễn Tân Thư luôn có một cảm giác an tâm.
Tiếng có người trong nhà.
Một lát sau, tiếng bước chân vang lên trong phòng, Nguyễn Tân Thư cảm nhận được bên cạnh truyền đến một mùi hương hoa thoang thoảng.
"Ngăn dưới tủ lạnh có một phần cháo đủ ăn trong hai ngày, khi nào đói thì lấy ra hâm bằng lò vi sóng cho nóng rồi ăn."
Sở Úc đứng cách đó không xa, khẽ đưa tay tắt đèn trong phòng ngủ, sau đó lại thoáng liếc qua suất KFC gia đình đang đặt ở một bên: “Ăn ít đồ ăn nhanh thôi."
Cũng không biết ai là chủ nhà ở đây nữa. Nguyễn Tân Thư nghĩ thầm trong lòng, như thể muốn tỏ thái độ phản đối mà xoay người, quay lưng về phía Sở Úc.
Dù sao thì Sở Úc có nói gì đi chăng nữa cô cũng không thèm nghe theo, chờ Sở Úc đi rồi, sau này cô thích ăn gì thì ăn.
"Trên ngăn đá có chanh ngâm đường." Sở Úc lại tiếp tục khẽ nói.
Nguyễn Tân Thư vừa định xoay người thì khựng lại, cô có cảm giác Sở Úc vẫn đang nhìn mình, vì thế lại xoay ngược trở về, tỏ ra thờ ơ "ừm" một tiếng.
Nguyễn Tân Thư nghĩ rằng Sở Úc nói xong câu này hẳn là sẽ rời đi, nhưng bóng dáng Sở Úc vẫn đứng đó, in trên bức tường phòng ngủ.
Sao còn chưa đi nữa?
Nguyễn Tân Thư thầm lẩm nhẩm câu này đến lần thứ ba, Sở Úc mới lên tiếng.
"Mình có thể đến nữa không?"
Nguyễn Tân Thư chợt ngây người.
Nói đi cũng phải nói lại, tuy rằng hơi gượng gạo, nhưng Sở Úc đến đây một lần, dường như cô cũng chẳng có tổn hại gì.
Cháo rất ngon, pudding cũng ngon, còn có cả chanh ngâm đường...
Nếu có nhân viên giúp việc nào có thể làm được những việc giống như Sở Úc, Nguyễn Tân Thư cảm thấy thậm chí cô còn sẵn sàng bỏ tiền thuê người đó về.
Cho nên, vốn dĩ ban nãy nếu Sở Úc nói với cô một tiếng "hẹn gặp lại", có khi cô cũng sẽ lễ phép mà đáp lại một tiếng "hẹn gặp lại" không chừng.
Nhưng tự nhiên hỏi như vậy thì mình trả lời kiểu gì đây?
Nguyễn Tân Thư chần chừ hồi lâu vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời thích hợp.
Sở Úc nhìn phản ứng của cô, hàng mi khẽ rũ xuống: “Mình hiểu rồi."
Nguyễn Tân Thư không biết cô ấy hiểu là hiểu cái gì, nhưng cô không hỏi, cũng không đáp lại.
Một lát sau, bên tai vang lên tiếng cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.
Trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi hương của Sở Úc.
Hương hoa ngày hạ.
Nguyễn Tân Thư xoay người lại.
Cô vốn dĩ đang cảm thấy buồn ngủ, đầu óc nặng trĩu, nóng bừng đến cả hốc mắt cũng gần như sắp bốc khói, thế mà giờ đây như vừa bị ai đó gõ một cây gậy vào đầu, đánh bay biến hết cơn buồn ngủ, tỉnh như sáo.
Có lẽ hôm nay khi đến đây Sở Úc hẳn là nên mặc một bộ đồ phi hành gia, Nguyễn Tân Thư thầm nghĩ.
Như vậy thì khi cô ấy rời đi sẽ không để lại bất cứ thứ gì không nên để lại.
Nguyễn Tân Thư ngước nhìn lên trần nhà, trong màn đêm chiếc đèn treo trông có vẻ lạnh lẽo vô cùng, một lát sau, cô vùi đầu vào trong chăn, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.