--
"Em rốt cuộc là thế nào đây? Sao lại đi muộn nữa?"
Từ cửa vang lên giọng của thầy giáo chủ nhiệm.
"Em xin lỗi." Một giọng nói đáp lại.
Giọng nói kia lí nhí, yếu ớt, nhưng nghe qua thái độ lại không có chút hối lỗi nào.
"Đứng ngoài cửa đến hết tiết tự học đầu giờ cho tôi!" Giọng thầy giáo chủ nhiệm vang lên mạnh mẽ, gần như quát lớn.
Cùng lúc đó, trong lớp, tiếng đọc bài buổi sáng của học sinh lớp 12/1 vẫn đều đều cất lên, dường như những cuộc đối thoại như thế cách vài ngày lại diễn ra một lần, họ nghe mãi thành quen, cũng không buồn để ý nữa.
Chuông reo hết tiết tự học đầu giờ, thầy giáo chủ nhiệm mới cho phép người đó vào lớp.
Nguyễn Tân Thư vừa dụi mắt vừa đi vào, trông dáng vẻ có vẻ đã quá quen với chuyện này.
Sở Úc hơi ngẩng đầu nhìn cô.
Nguyễn Tân Thư tiến đến trước bàn học, khi đối mặt với Sở Úc, bước chân không tự chủ được mà khựng lại một chút, nhưng cô nhanh chóng dời ánh mắt đi, kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Sở Úc.
Thấy thế, Sở Úc lại tiếp tục cúi đầu ôn tập từ mới.
Sau đó, Nguyễn Tân Thư bắt đầu mở cặp ra, lục lọi. Ngay lúc Sở Úc nghĩ rằng cô sẽ như thường lệ mà lấy tập vẽ ra, thì chợt phát hiện nơi góc bàn đột nhiên có ai đó đặt lên một chiếc lọ thủy tinh nhỏ.
Sở Úc thoáng liếc nhìn, rồi lại chầm chậm dời ánh mắt đi.
Thấy Sở Úc không để ý đến mình, Nguyễn Tân Thư hơi mím môi, dáng vẻ có chút nghiêm túc.
Cô không nói lời nào, dùng ngón tay khẽ đẩy nhẹ chiếc lọ thủy tinh, đưa nó đến giữa bàn học của Sở Úc.
"Cho cậu." Nguyễn Tân Thư hắng giọng, cố ý nhấn mạnh.
Sở Úc lại nhìn chiếc lọ thủy tinh một lần nữa, dường như có chút nghi hoặc.
Nguyễn Tân Thư không nhìn Sở Úc, chỉ chăm chú nhìn bàn học trước mặt: “Mình muốn cảm ơn cậu."
Nguyễn Tân Thư không thích mắc nợ ai.
Bình tĩnh mà nghĩ lại, cô cảm thấy hôm qua Sở Úc đối xử với mình không tệ, nên sáng nay cô dậy sớm, đạp xe đi mua lọ pudding này.
Sở Úc nhìn lọ pudding mà Nguyễn Tân Thư đưa cho mình, bên trong lọ thủy tinh là một chiếc pudding bơ núng nính, được tạo hình thành một chú mèo con trông rất đáng yêu.
Trên khuôn mặt Sở Úc không biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc nào, thậm chí cũng chẳng tỏ thái độ gì về chú mèo bơ bên trong: “Chuyện hôm qua, cậu không cần cảm ơn mình, mình cũng đâu giúp được gì."
Nguyễn Tân Thư khẽ chớp mắt, quan sát lọ pudding bơ trước mặt, ánh nắng sớm buổi sáng chiếu vào bề mặt thủy tinh, phản chiếu lại, trông có chút chói chang.
Bình thường cô vốn đã không giỏi ăn nói, giờ đây nhìn vào cái đầu mèo bơ trông như sắp tan chảy kia, cảm giác toàn thân cũng muốn tan theo.
Cô có chút cứng họng, một lúc lâu sau, cũng không nói ra được câu nào ra hồn, chỉ khẽ mím môi.
"Cậu giúp mình nhặt vở về."
Hoàn toàn là một câu khẳng định.
Nguyễn Tân Thư dứt khoát đẩy lọ pudding về phía Sở Úc, nhét luôn cái thìa vào tay cô ấy: “Cái này ăn ngon lắm."
Cuối cùng Sở Úc cũng đồng ý nhận lấy lọ pudding từ Nguyễn Tân Thư.
Nguyễn Tân Thư thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn Sở Úc, nhưng cô thấy Sở Úc vẫn không động thìa, liền nóng lòng hỏi: "Cậu không ăn à?"
"Mình không ăn trong lớp học." Sở Úc rất nghiêm túc trả lời.
"... À." Nguyễn Tân Thư thầm cảm thán trong lòng, học sinh xuất sắc thật sự rất nghiêm túc chấp hành kỷ luật, nếu là Tần Đình Sâm chắc đã sớm ăn sạch đến mức không sót tí vụn bơ nào.
Thế nhưng mà, loại pudding này để bên ngoài lâu quá sẽ không còn ngon nữa, nhỡ tan hết thì sao...
Nguyễn Tân Thư bắt đầu ngẩn người nhìn lọ pudding.
Sở Úc lặng lẽ ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt ngây ngốc của cô, cuối cùng vẫn là lặng lẽ kéo lọ thủy tinh về trước mặt mình.
Nguyễn Tân Thư khẽ nghiêng đầu, lén nhìn sang phía Sở Úc, Sở Úc im lặng một lát, rồi đưa tay cầm chiếc lọ lên, xúc một thìa nhỏ pudding cùng bơ, đưa vào miệng.
Ăn xong một miếng, Sở Úc cũng chưa lên tiếng nhận xét là ngon hay dở, chỉ lẳng lặng dừng thìa, quay sang nhìn Nguyễn Tân Thư.
Nguyễn Tân Thư vểnh tai lên chờ, thực ra trong lòng cô cũng có chút tự tin, loại pudding này cả Tống Mân lẫn Tần Đình Sâm đều rất thích.
Vậy nên cô đoán nhất định Sở Úc cũng sẽ thích.
Sở Úc dùng đầu ngón tay giữ lấy chiếc thìa, có vẻ như tùy ý mà lấy tay đỡ cằm, chăm chú nhìn Nguyễn Tân Thư.
Động tác dường như lơ đãng nâng cằm lên này của cô ấy lại trông có vẻ rất thu hút.
"Bức tranh đó là cậu vẽ trong giờ học à?"
Nguyễn Tân Thư sửng sốt một chút, không biết Sở Úc đang nói đến chuyện gì.
Một lúc sau, cô mới kịp phản ứng lại, hai vành tai lập tức đỏ bừng.
Ngay sau đó Sở Úc liền nhìn thấy Nguyễn Tân Thư lặng lẽ đứng lên, nói lảng sang chuyện khác: "Sắp vào học rồi, mình đi vệ sinh trước."
Vừa dứt lời, Nguyễn Tân Thư nhanh như chớp chạy ra khỏi lớp.
"..." Sở Úc nhìn theo bóng lưng của cô, chẳng hiểu thế nào mà lại cảm thấy dáng vẻ đó có chút hoảng hốt...
--
Sau khi chính thức bước vào mùa thu, nhiệt độ bắt đầu dần dần hạ xuống.
Giờ tan học buổi chiều.
Chuông vừa reo, một bạn học đã tiến đến hỏi bài Sở Úc. Nguyễn Tân Thư thoáng liếc nhìn, thấy Sở Úc nhận lấy quyển vở bài tập của người đó, viết gì đó lên nháp rồi bắt đầu giảng giải.
"Chỗ này phải chuyển toàn bộ biểu thức vào trong dấu căn..."
Giọng nói của Sở Úc mang theo vài phần lễ phép và nghiêm túc, ngón tay thon thả di chuyển trên trang sách, chỉ vào đúng trọng tâm vấn đề.
"À, hóa ra phải làm như vậy, mình không nghĩ tới..."
Mối quan hệ giữa Sở Úc và các bạn khác đều không tệ, cô ấy đối xử với ai cũng rất chân thành, nếu có người đến hỏi bài, thậm chí Sở Úc còn nghiêm túc giải đáp hơn cả người hỏi.
Nguyễn Tân Thư đoán rằng nếu tùy tiện hỏi một học sinh nào đó trong lớp về ấn tượng của họ với Sở Úc, chắc chắn sẽ không có ai nói xấu về cô ấy.
Dù có nhìn thế nào đi chăng nữa, hình tượng của Sở Úc trong lớp gần như là một học sinh xuất sắc toàn diện.
Bạn học trước mặt Sở Úc cuối cùng cũng giải đáp được thắc mắc, hài lòng trở về chỗ ngồi. Nguyễn Tân Thư lặng lẽ thu lại ánh mắt, tiếp tục cúi đầu chép bài kiểm tra toán.
Lúc này, ánh mắt Sở Úc rơi xuống cuốn vở trước mặt Nguyễn Tân Thư.
Hôm qua Nguyễn Tân Thư không làm bài tập về nhà môn toán, bị Thẩm Nhạc phát hiện liền nổi giận, mắng cho một trận rồi yêu cầu cô chép phạt một lần bài kiểm tra toán, không hoàn thành trước giờ tan học thì phải ở lại chép cho xong.