"Nhưng rốt cuộc Dụ Linh Hoan là thế nào? Không phải cô ta là nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết sao? Sao không đối đầu với nữ chính Mạnh Hinh mà lại quay sang mắng tôi?" Mạnh Minh Châu tiếp tục hỏi hệ thống.
[Có thể do tiểu thư đột nhiên đến tìm Mạnh Hinh, làm thay đổi nguyên tác cốt truyện, dẫn đến hiệu ứng cánh bướm.]
Trong khi Mạnh Minh Châu đang trò chuyện với hệ thống, ở một góc khác, hệ thống pháo hôi của Dụ Linh Hoan lại đang gào thét trong tuyệt vọng.
[Ký chủ, cô đang làm gì vậy! Tại sao lại đi mắng Mạnh Minh Châu?! Tôi chỉ là một hệ thống pháo hôi, chức năng còn kém xa hệ thống xuyên sách của cô ta! Nếu bị nhắm đến, cô sẽ không sống yên đâu!]
"Xin lỗi, nhưng có người mắng tôi, tôi không nhịn được. Phải mắng lại!" Dụ Linh Hoan thản nhiên đáp, mặt không chút biến sắc.
Không còn cách nào khác, tính cô là vậy, nóng nảy và thẳng thắn.
[…]
Dụ Linh Hoan: "Nhưng tôi có một thắc mắc. Nếu hệ thống của Mạnh Minh Châu mạnh như vậy, tại sao tôi lại có thể nghe thấy âm thanh của hệ thống cô ta, mà hệ thống của cô ta lại không phát hiện ra cậu?"
[Bởi vì hai loại hệ thống chúng tôi có trọng tâm khác nhau. Hệ thống xuyên sách là loại tấn công chủ động, giỏi trong việc áp chế đối thủ. Còn hệ thống pháo hôi của tôi thì thiên về bảo vệ tính mạng, khả năng dò tìm và phản trinh sát mạnh hơn.]
Dụ Linh Hoan gật gù: "Ý cậu là, hệ thống xuyên sách của Mạnh Minh Châu tuy có khả năng tấn công mạnh, nhưng năng lực dò tìm lại không bằng cậu?"
[Đúng đúng, chính là ý đó!]
Dụ Linh Hoan "ồ" một tiếng trong lòng, đồng thời liếc mắt quan sát những người đứng cạnh Mạnh Minh Châu.
Ngoài Mạnh Minh Châu, chặn Mạnh Hinh trước cửa tòa nhà giảng dạy còn có vài người bạn của cô ta trong lớp quốc tế, tổng cộng hai nam hai nữ.
Tất nhiên, có lẽ gọi họ là "tay sai của Mạnh Minh Châu" sẽ chính xác hơn.
Lúc này, thấy Mạnh Minh Châu bị Dụ Linh Hoan mắng đến ngẩn người, mấy người đi cùng cô ta đều nhìn nhau, không biết phải làm gì.
Không khí yên lặng một lúc, cuối cùng, một nam sinh đứng ra bênh vực Mạnh Minh Châu: "Bạn học này, sao cậu có thể nói chuyện với Minh Châu như vậy được?"
Dụ Linh Hoan liếc mắt về phía cậu ta: "Liên quan gì đến cậu? Hay cậu cũng muốn bị mắng?"
Nam sinh kia bị khí thế của Dụ Linh Hoan dọa đến mức lùi lại nửa bước, miệng lắp bắp: “Cậu… cậu như vậy là không nói lý lẽ!”
Dụ Linh Hoan cười lạnh một tiếng: “Tôi không nói lý lẽ? Các người đông người như vậy chặn một cô gái trước cửa tòa nhà giảng dạy, rốt cuộc là ai không nói lý lẽ?”
Một nữ sinh khác lên tiếng: “Dụ Linh Hoan, cậu đừng quá đáng như vậy. Minh Châu chỉ muốn nói vài lời với em gái mình thôi, không có ý gì khác cả.”
“Chỉ muốn nói vài lời với em gái?” Dụ Linh Hoan nhại lại bằng giọng mỉa mai, “Muốn nói chuyện với người nhà mà phải kéo theo cả một đám người? Hội chứng nhân cách biểu diễn à?”
Rất ít người có thể tranh cãi mà sắc bén như Dụ Linh Hoan.
Nữ sinh kia bị nói đến nghẹn lời, theo phản xạ quay sang nhìn người mà họ coi là trụ cột – Mạnh Minh Châu.
Chỉ thấy sắc mặt Mạnh Minh Châu tái mét, biểu cảm cực kỳ khó coi, nhưng lại không nói được lời nào.
Hệ thống yêu cầu cô ta phải giữ đúng thiết lập nhân vật trong tiểu thuyết, nếu không sẽ bị trừ điểm tùy theo mức độ phá vỡ hình tượng.
Nhân vật Mạnh Minh Châu trong nguyên tác là một tiểu thư từ nhỏ đã được nuông chiều, không thể nào giống như Dụ Linh Hoan mà ăn nói bừa bãi, không kiêng nể ai.
Hơn nữa, cho dù không có ràng buộc này, cô ta cũng phải chú ý giữ gìn hình tượng của mình. Nếu không, làm sao cô ta có thể tạo khoảng cách với Mạnh Hinh, khiến người khác tin rằng cô ta mới là thiên kim tiểu thư thực sự có giáo dưỡng của nhà họ Mạnh?
Nhưng bị Dụ Linh Hoan chỉ thẳng mặt mắng như vậy, cô ta thật sự không nuốt trôi cục tức này.
Mạnh Minh Châu thầm nói chuyện với hệ thống: “Không phải hào quang áp chế có hiệu lực trong năm phút sao? Chắc vẫn chưa hết thời gian chứ? Tại sao Dụ Linh Hoan lại có thể ngang nhiên như vậy trước mặt tôi?”
Hệ thống xuyên sách: [Hào quang áp chế cấp thấp chỉ có phạm vi tác dụng giới hạn, nó chỉ hiệu quả đối với nữ chính và một số nhân vật quan trọng trong sách. Dụ Linh Hoan thuộc loại pháo hôi, hào quang cấp thấp không ảnh hưởng đến cô ấy.]
Mạnh Minh Châu không hề do dự: “Vậy thì đổi sang hào quang cấp cao!”
[Số dư điểm của cô hiện tại là 400, hào quang cấp cao có giá 300 điểm. Xác nhận đổi chứ?]
Biểu cảm của Mạnh Minh Châu khựng lại.
Cô ta vừa mới xuyên vào đây, còn chưa kịp thực hiện nhiệm vụ để tăng điểm.
Số điểm ban đầu chỉ có 500, vừa rồi cô ta đã tiêu 100 điểm để đổi hào quang cấp thấp. Nếu bây giờ tiêu thêm 300 điểm nữa…
Mạnh Minh Châu nghiến răng: [Thôi, tạm thời không đổi.]
Điểm số chính là chỗ dựa của cô ta. Tiêu 300 điểm chỉ để đối phó với một nhân vật pháo hôi nhỏ bé, thật sự không đáng chút nào.