Bạn Thân Tôi Là Thiên Kim Nhà Giàu Thật

Chương 3: Hệ thống xuyên sách

[Được thôi! Là một hệ thống pháo hôi, tuy tôi không mạnh mẽ như hệ thống xuyên sách của Mạnh Minh Châu, không có cửa hàng tích điểm, không thể đổi đạo cụ, nhưng tôi có thể giới thiệu nhân vật cho cô, giúp cô ôn lại nội dung tiểu thuyết và cung cấp cho cô những gợi ý chân thành!]

Dụ Linh Hoan suy nghĩ một lúc, rồi tổng kết: "Nói cách khác, cơ bản là chẳng có chức năng nào hữu dụng."

[…]

Hệ thống cảm thấy bị tổn thương nặng nề.

Khi cả người lẫn hệ thống đang chìm trong im lặng, bên ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng ồn ào.

Vài người trong lớp lập tức chạy đến bên cửa sổ để hóng chuyện, một nam sinh trong số đó kinh ngạc thốt lên: "Ơ? Dưới kia chẳng phải là Giang… à không, là Mạnh Hinh và Mạnh Minh Châu của lớp quốc tế sao?"

Học sinh lớp quốc tế và lớp thi đại học của trường Trung học Lãng Đức tuy học cùng một trường, nhưng khu lớp quốc tế có tòa nhà giảng dạy riêng, nên hai bên rất ít khi có cơ hội tiếp xúc.

Vậy nên, cảnh tượng như hiện giờ – Mạnh Minh Châu dẫn theo mấy học sinh lớp quốc tế xuất hiện dưới tòa nhà của khu lớp thi đại học – quả thật rất hiếm thấy.

Theo tiếng kinh ngạc của nam sinh đó, nhiều người trong lớp cũng kéo đến cửa sổ để xem.

"Họ đang làm gì vậy? Nhìn Mạnh Hinh có vẻ tội nghiệp quá, cứ cúi gằm đầu trước mặt Mạnh Minh Châu."

"Dù sao thì một người được nuôi dưỡng trong nhung lụa suốt mười mấy năm, còn một người thì sống trong cảnh nghèo khó suốt mười mấy năm, khí chất chắc chắn là khác nhau rồi."

"Với cả tôi nghe nói, bất kể là người nhà họ Mạnh hay đám công tử, tiểu thư lớp quốc tế, họ đều thích Mạnh Minh Châu hơn."

"Nói vậy thì Mạnh Hinh đúng là thảm thật, dù được nhận về nhà giàu nhưng vẫn chẳng thể so được với Mạnh Minh Châu."



Giữa những lời bàn tán xôn xao, một tiếng kéo ghế chói tai đột ngột vang lên.

Cả lớp lập tức im lặng trong giây lát, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía phát ra âm thanh.

Người vừa đứng dậy chính là Dụ Linh Hoan – người trước đó còn đang gục đầu trên bàn nghỉ ngơi.

Ai cũng biết, Dụ Linh Hoan từng là bạn thân nhất của Mạnh Hinh.

Mọi người cũng biết, hai người họ đã trở mặt với nhau.

Trong không khí tĩnh lặng, mọi người trao đổi ánh mắt với nhau.

Dụ Linh Hoan đứng dậy như vậy là để… đi giúp "bạn thân cũ" của mình lấy lại công bằng, hay là để nhân cơ hội giẫm thêm một cú?

Với tính cách của Dụ Linh Hoan – loại người "có thù tất báo, tuyệt đối không chịu thiệt", câu trả lời dường như đã quá rõ ràng.

...

Trước cổng tòa nhà giảng dạy, Mạnh Hinh cúi đầu, im lặng không nói một lời.

Mạnh Minh Châu nhìn cô gái gầy gò trước mặt, nở một nụ cười đắc ý, rồi thầm trò chuyện với hệ thống trong đầu.

"Tôi cứ tưởng nữ chính trong tiểu thuyết lợi hại lắm cơ, hóa ra chỉ cần đổi một vòng hào quang áp chế cấp thấp nhất cũng đủ khiến cô ta sợ đến mức không dám hé răng rồi."

[Trong tiểu thuyết, Mạnh Hinh vốn dĩ là kiểu nhân vật yếu đuối, đáng thương, mang hình tượng bông hoa nhỏ trắng mềm mại. Cô ấy chưa bao giờ dám nói một chữ "không" với cô hay gia đình cô, huống chi bây giờ còn thêm hiệu ứng của hào quang.]

Nghe hệ thống giải thích, Mạnh Minh Châu suy nghĩ một lát rồi nói: "Xem ra con bé Mạnh Hinh này chẳng phải đối thủ đáng lo ngại gì. Lần này ta đúng là gϊếŧ gà mà dùng dao mổ trâu. Sau này phải tiết kiệm điểm tích lũy, dùng vào những việc quan trọng hơn."

Mạnh Minh Châu đang hài lòng lên kế hoạch cho những bước tiếp theo thì bất ngờ nghe thấy hệ thống nhắc nhở.

[Tiểu thư, phát hiện nữ phụ pháo hôi trong sách – Dụ Linh Hoan – đã xuất hiện, hiện đang cách cô mười mét phía sau.]

"Tiểu thư" là cách xưng hô mà Mạnh Minh Châu cố tình yêu cầu hệ thống sử dụng. Cô ta rất thích hai chữ này, vì nó khiến cô ta cảm thấy mình thật cao quý.

Nghe hệ thống nhắc, Mạnh Minh Châu quay người lại, liền thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao đang tiến về phía mình.

Ngũ quan của cô gái rõ ràng rất tinh xảo, nhưng trên người lại toát ra một loại khí thế khiến người khác không muốn dây vào.

Mạnh Minh Châu nheo mắt, hỏi hệ thống: "Cô ta chính là Dụ Linh Hoan? Cái con bạn thân ngu ngốc của Mạnh Hinh sao?"

Chưa đợi hệ thống trả lời, cô gái tóc đuôi ngựa cao đã bước đến trước mặt Mạnh Minh Châu, trợn mắt nhìn cô ta rồi thẳng thừng nói: "Mạnh Minh Châu, có phải đầu óc cô có vấn đề không?"

Nụ cười trên mặt Mạnh Minh Châu lập tức đông cứng lại.

Mạnh Minh Châu đứng ngẩn người tại chỗ trong hai giây, ngay sau đó gần như hoảng hốt hỏi hệ thống xuyên sách của mình: "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao cô ta đột nhiên mắng tôi? Chẳng lẽ cô ta có thể nghe được cuộc trò chuyện giữa tôi và cậu?"

Trong cơn hoảng loạn, Mạnh Minh Châu thậm chí còn quên mất rằng: Nếu Dụ Linh Hoan thực sự nghe được cuộc đối thoại giữa cô ta và hệ thống, thì câu nói vừa rồi của cô ta cũng sẽ truyền nguyên vẹn đến tai đối phương.

Hệ thống xuyên sách: [Tiểu thư, xin đừng hoảng sợ. Tôi không phát hiện bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy Dụ Linh Hoan có hệ thống. Có lẽ cô ấy đơn giản chỉ là muốn mắng cô mà thôi.]

Nghe được câu trả lời phủ định, vẻ hoảng loạn trên mặt Mạnh Minh Châu cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.

"Vậy… vậy thì tốt!" Cô ta thở phào nhẹ nhõm.