Tiểu Sư Muội Ta Không Thể Nào Là Nam Nhân

Chương 5: Chiếm thân phận

Thiếu nữ có dung mạo tựa thiên tiên sau khi nghe nàng nói thì khựng lại trong giây lát.

Ánh mắt nàng ấy lướt qua hỏa điểu đang ra sức giả vờ như không tồn tại, sau đó dừng ở trâm cài tóc trên búi tóc của Lê Đường.

Đó là cây trâm dành riêng cho đệ tử chân truyền của Thanh Lam Tông.

“Tô?” Nàng ấy khẽ cất giọng.

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lẽo, không quá mềm mại như giọng thiếu nữ, cũng chẳng có sự trầm thấp của nam nhân, âm thanh ấy tựa như chính con người nàng ấy - thanh khiết, xa cách nhưng lại vô cùng êm tai.

Hai mắt Lê Đường sáng rực, giọng nói cũng hay vậy sao?!

“Ừm.” Nàng xấu hổ túm lấy vạt váy.

Trong đầu đã tự động mặc định người trước mặt chính là tiểu sư muội của mình.

Chỉ thấy tiểu sư muội rũ mắt, trong đôi mắt sâu thẳm có cảm xúc gì đó lướt qua mà nàng không tài nào hiểu nổi.

Nàng ấy lặng lẽ quan sát nàng rất lâu, không biết đang nghĩ gì, bỗng nhiên nghiêng đầu rồi nhoẻn miệng cười.

“Đúng vậy, ta họ Tô. Cô nương… biết ta sao?”

Lê Đường mừng rỡ. Nàng biết ngay mà!

Tốt quá! Nàng tìm phát trúng luôn!

Cuối cùng chút băn khoăn trong lòng nàng cũng tan biến, Lê Đường lén lút ghé sát lại.

Ban đầu, nàng định ghé sát tai để thì thầm với tiểu sư muội, nhưng khi tiến lại gần, nàng mới nhận ra một chuyện.

Dù có kiễng chân thế nào, nàng vẫn không thể chạm tới vành tai của người kia.

Hả? Sao mà cao vậy?

Nàng chớp mắt, lén lút so sánh chiều cao của cả hai. Lê Đường kinh ngạc phát hiện ra tiểu sư muội này cao hơn nàng cả một cái đầu!

Nãy giờ mải mê nhìn mặt nên nàng đã hoàn toàn quên mất chuyện này.

Mà thật sự thì… tỷ lệ cơ thể này đúng là hoàn mỹ đến mức đáng ghen tị. Chắc hẳn dưới lớp váy kia là một đôi chân vừa dài vừa thon gọn.

Nhìn lại đôi chân ngắn của mình, Lê Đường không khỏi có chút hâm mộ.

“Tô cô nương, cô có thể cúi xuống một chút không? Ta có chuyện quan trọng muốn nói.”

Có vẻ tiểu sư muội này có tính cách ôn hoà, thoạt nhìn rất dễ dễ nói chuyện.

Nàng ấy khẽ cúi đầu, quay mặt sang một bên.

Lê Đường cẩn thận quan sát xung quanh, thấy không ai chú ý đến mình, liền ghé sát hơn, hạ giọng nói nhỏ:

“Tô cô nương, ta tới đón cô về tông môn. Ta là Lê Đường. Vì một số lý do nên trước mắt cô sẽ được ghi danh dưới tên sư tôn của ta, sau này ta chính là sư tỷ của cô.”

“Sư tôn của cô đã nói chuyện này với cô chưa? Còn nữa, cô tên gì vậy?”

Vừa dứt lời, nàng thấy nụ cười trên môi tiểu sư muội càng tươi hơn.

Giữa hàng mày tinh xảo như có vệt bóng mờ thoáng lướt qua. Vì lợi thế chiều cao nên vào khoảnh khắc đó khí chất của nàng ấy bỗng trở nên… áp bức.

Áp bức?

Không, không thể nào. Một tiên tử thế này sao có thể khiến người ta cảm thấy áp lực được? Chắc chắn là nàng nhìn nhầm rồi.

Ánh mắt của người đối diện loé lên, đôi mắt đào hoa thấp thoáng ý cười, cất giọng ẩn ý: “Có nhắc đến rồi. Chỉ là… sư tỷ thật sự đến đón ta sao? Lẽ nào sư tỷ không biết tên của ta sao?”

Giọng nói lạnh nhạt vang lên, nhưng trong câu chữ lại lẫn chút lười biếng khó nhận ra rồi biến mất không còn dấu vết trong thoáng chốc.

Thiếu nữ trước mắt đã nhận sai người… y chưa từng gặp ai tên là Vô Sương tiên tôn nhưng y đã từng nghe đến cái tên này.

Từ lời đối phương, không khó để đoán ra chắc là Vô Sương tiên tôn vừa nhận một đồ đệ mới.

Nếu y chiếm lấy thân phận này…

Đôi mắt phượng khẽ nheo lại.

Đây quả là cách dễ dàng nhất để y trà trộn vào Thanh Lam Tông.