Bên ngoài Bích Hoa Lâu, Đồ Kính Tùng vừa mới đến đã trấn áp sự náo động của những người khác. Hắn nhìn Giang Lập Hoa, người đến sau một bước, rồi mới yên tâm.
Còn về mùi máu tanh xộc vào mũi, bọn họ đã quen thuộc từ lâu, coi như không thấy.
Giang Lập Hoa hạ giọng: "Này lão Đồ, người là do ngươi đưa về, có thật là mỹ nhân khuynh quốc không? Nếu không thì sao lại…"
Đồ Kính Tùng nói thật: "Dung mạo cũng được, nhưng lại mang nét đàn ông." Nói là khuynh quốc khuynh thành, thì không đến mức đó.
Hắn đã quan sát kỹ khung xương của người kia, nếu không phải vòng eo vẫn có đường cong của nữ tử, suýt nữa hắn đã tưởng là nam nhân.
Đồ Kính Tùng và Giang Lập Hoa đều là người đi theo Sở vương từ nhỏ. Trong vương phủ cũng có những đại thái giám khác, nhưng chỉ có hai người bọn họ luôn được Sở vương tin tưởng nhất.
Lần này, Sở vương vừa bước vào cửa đã tiện tay ném người cho Đồ Kính Tùng xử lý, hơn nữa còn đích thân chỉ định hắn ra mặt, điều này đã nói lên rất nhiều điều.
Bình thường, Sở vương cũng không phải chưa từng đưa người về vương phủ, nhưng đó đều là những kẻ do người khác dâng lên, hoặc cố tình nhét vào.
Ai mà ngờ được, chủ tử chỉ ra ngoài thành dạo chơi, vậy mà lại cướp về một nữ nhân. Hơn nữa, đó còn là một nữ nhân đã có hôn ước! Nghĩ đến trong vương phủ có bao nhiêu giai nhân xinh đẹp, vậy mà chẳng ai có thể lọt vào mắt xanh của Sở vương… Lẽ nào, chủ tử thực sự thích cướp đoạt thê tử của kẻ khác?
Đồ Kính Tùng huých nhẹ Giang Lập Hoa, ra hiệu hạ giọng, sau đó hắn hơi nheo mắt, mỉm cười nói: "Ít nhất cũng là mới mẻ, có thể giúp chủ tử giải khuây một chút, vậy cũng tốt."
Giang Lập Hoa nghe vậy, trong lòng không khỏi nặng trĩu.
Một năm trước, trên đường trở về đất phong, Sở vương bị ám sát, mất tích gần nửa năm mới được tìm thấy. Khi tìm lại được, Sở vương điện hạ không có vấn đề gì, chỉ là đã mất đi ký ức trong mấy tháng đó, hơn nữa còn bị chứng đau đầu kéo dài.
Thái tử điện hạ ở kinh thành nghe tin thì vô cùng lo lắng, lập tức phái mấy ngự y đến xem xét. Tất cả bọn họ đều nói rằng đây là di chứng của việc mất trí nhớ, rất khó chữa khỏi. Chỉ bảo rằng cứ dưỡng tốt, có lẽ một ngày nào đó sẽ hồi phục, nhưng nghe là biết ngay đám ngự y kia cũng không chắc chắn gì.
Nghĩ đến đây, Giang Lập Hoa thở dài một hơi.
A Man cũng muốn thở dài.
Thở thật dài, thật sâu.
Không biết Thiếu Tư Quân lại phát điên cái gì, nửa đêm bắt người lên mái nhà ngắm trăng. Cậu thật sự không hiểu, trăng trên trời thì có gì đáng xem? Mới gϊếŧ người xong đã có hứng làm thơ, nhất định phải có một đêm phong hoa tuyết nguyệt sao?
Cậu cuộn mình trong chăn, nằm trên mái nhà như một con sâu lông, ngửa đầu nhìn vầng trăng tròn lớn, chỉ thấy bụng mình réo ầm ĩ.
Bất kể tối nay Thiếu Tư Quân đã làm gì, nhưng A Man đang giả làm nữ nhân, chuyện ăn uống tất nhiên cũng phải giống nữ nhân, ăn ít hơn. Giữa đêm còn phải dậy, với khẩu vị của hắn, quả thật đã đói lắm rồi.
"Tô phu nhân đang nghĩ gì thế?"
"Trăng tròn to quá, giống như cái bánh."
A Man thuận miệng đáp. Đến khi nghe tiếng cười sang sảng của Thiếu Tư Quân, cậu mới lật người, nhìn nam nhân với những đường nét sắc bén quá mức.
Cậu nghe ra được, lần này Thiếu Tư Quân thực sự đang cười. A Man nhăn mặt, câu cậu vừa nói có gì đáng buồn cười chứ?
"Tô phu nhân đói à?" Thiếu Tư Quân lơ đãng phất tay, một cái bóng đen lặng lẽ xuất hiện cách họ ba bước. "Đi, chuẩn bị chút đồ ăn mang lên."
"Tuân lệnh."
A Man liếc nhìn vài lần, nhưng không nói gì.
Lâu chủ cũng có những người như vậy. Những ám vệ kia chẳng khác gì những tử sĩ như cậu, đều là thanh đao trong tay chủ nhân. Dù không thể phân biệt được có bao nhiêu người, nhưng mỗi khi Thiếu Tư Quân xuất hiện, A Man ít nhiều gì cũng cảm nhận được có người đang theo dõi.
Không lâu sau, A Man nhìn mấy thị vệ khiêng bàn nhỏ và hộp thức ăn lên, cuối cùng không nhịn được mà hỏi một câu:
"Nhất định phải ăn trên mái nhà sao?"
Xuống dưới ăn không được à?
"Chẳng phải đã nói là ngắm trăng sao?" Thiếu Tư Quân lười biếng đáp. "Nơi này của Bích Hoa Lâu là chỗ ngắm cảnh đẹp nhất."
Mái hiên rộng trên Bích Hoa Lâu vốn được xây để dành cho việc này.
… Không hiểu nổi những trò phong hoa tuyết nguyệt này.
A Man đã từng đọc sách, cũng biết chữ.
Nhưng những thứ thơ tình ý cảnh trong sách, hắn chưa từng cảm nhận được.
Loại người như Thiếu Tư Quân, leo lên cao chỉ để ngắm trăng, A Man không hiểu nổi, nhưng cũng chẳng buồn nói gì thêm.
Thiếu Tư Quân ngắm trăng, còn cậu thì cắm đầu ăn khuya.
Chỉ là, ăn được một lúc, động tác của cậu dần chậm lại.
Không có gì khác, chính là vì ánh mắt mang tính xâm lược cực mạnh đang nhìn chằm chằm vào cậu. Dù có là kẻ vô tâm đến đâu cũng không thể không nhận ra, huống hồ là A Man.
Những giác quan nhạy bén của cậu không ngừng cảnh báo điều gì đó không ổn, có lẽ là vì ánh mắt của nam nhân kia, cũng có thể là vì bộ y phục vấy đầy máu ấy.
"Vương giq nhìn ta như vậy làm gì?"
"Ăn có vẻ ngon miệng lắm, thích lắm sao?"
"Chỉ là đói thôi." A Man thành thật trả lời. "Tay nghề của đầu bếp ở đây, đúng là ngon hơn ở chùa An Phân nhiều."
Thiếu Tư Quân nhìn chằm chằm vào dáng vẻ ăn uống của A Man, chậm rãi nâng đũa. Chỉ là ánh mắt của hắn quá mức sắc bén, nhất là bộ y phục đẫm máu kia, không biết vừa ra tay sát hại ai, trông chẳng khác gì lệ quỷ hung thần. A Man có chút hoảng hốt, cứ như thể thứ Thiếu Tư Quân đang nhai nuốt không phải thức ăn, mà là da thịt của cậu.
Mỗi lần ăn một miếng, ánh mắt hắn lại lạnh lùng liếc sang A Man một cái.
… Mà nói đi cũng phải nói lại, cái thói quen này của Thiếu Tư Quân, A Man cũng không phải lần đầu tiên cậu thấy.
Lúc bọn họ mới quen nhau — nói đến lần gặp ở quận Ninh Lan — Thiếu Tư Quân đã có cái tật này, cứ ăn là lại nhìn chằm chằm A Man.
A Man không thích, cũng không quen.
Làm tử sĩ, cậu đã quen ẩn mình trong bóng tối, bị người khác nhìn chằm chằm như thế chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Nhưng đối mặt với sự phản đối của cậu, Thiếu Tư Quân chỉ cười đáp: "Như vậy ăn ngon miệng hơn."
Đây là cái thói xấu kỳ lạ gì vậy?
Nhìn người khác ăn thì lại thấy ngon miệng hơn?
"Vương gia, ngài nhìn ta như vậy, là thấy trên mặt ta có gì sao?" A Man liếc qua bàn thức ăn, nhìn về phía Thiếu Tư Quân. "Nếu có thì…"
"Dễ ăn cơm hơn." Thiếu Tư Quân chậm rãi trả lời. "Cực kỳ kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác."
… Nếu như trước đây, Thiếu Tư Quân trả lời với giọng điệu lơ đễnh vui vẻ, thì lần này, trong lời nói của hắn lại mang theo vài phần kiêu ngạo bẩm sinh. Sự lười nhác và tùy ý ấy che giấu một loại bá đạo ngang tàng.
A Man: "…"
Khi cậu buông đũa, Thiếu Tư Quân cũng dừng lại.
A Man liếc nhìn, phát hiện hắn ăn không nhiều, chỉ động đũa vài lần.
Hơn nữa, phần lớn đều là đồ cay.
Giờ khẩu phần ăn của hắn ít đến vậy sao?
Cậu hơi ngẩng đầu lên, thấy Thiếu Tư Quân cũng đang nhìn mình.
"Vương gia, ngài còn muốn ngắm trăng nữa không?"
A Man vô thức dời ánh mắt, nhìn lên vầng trăng tròn đẹp trên cao. Ánh sáng bạc dịu nhẹ lan tỏa khắp bóng tối xung quanh. Nhìn kỹ vài lần, trăng tròn đêm nay cũng thực sự đẹp.
"Ăn uống no đủ, đương nhiên nên nghỉ ngơi rồi."
Thiếu Tư Quân đứng dậy, giẫm lên mái hiên cao rồi tiến về phía cậu. A Man theo bản năng lùi lại, liên tục nói: "Chỉ cần cho ta một cái thang, ta có thể tự —"
Còn chưa dứt lời, mùi máu tanh đã xộc đến.
Thiếu Tư Quân đã ngay trước mặt cậu.
Khoảng cách gần đến mức gần như không có kẽ hở, ngay cả tiếng chớp mắt cũng có thể nghe thấy.
A Man nín thở, chỉ thấy Thiếu Tư Quân đưa tay vén lọn tóc trước trán cậu, để lộ đôi mắt sáng ngời.
Vốn dĩ để giảm bớt sự tồn tại của mình, A Man đã cố ý để tóc mái che đi một phần gương mặt. Nhưng bây giờ, khi bị nhìn thẳng như thế, cậu bỗng có cảm giác muốn che giấu bản thân ngay lập tức.
"Không biết vì sao, đôi mắt này của ngươi…" Thiếu Tư Quân hơi nheo mắt. "Luôn cho ta cảm giác rất quen thuộc."
Tim A Man đập loạn xạ, nhưng trên mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh: "Vương gia kiến thức uyên bác, từng gặp qua vô số người, ngẫu nhiên có nét tương đồng, cũng là chuyện bình thường."
"Khả năng ăn nói của Tô phu nhân cũng khá đấy." Thiếu Tư Quân bật cười khẽ, "Chẳng trách lại lớn gan đến vậy."
"…Lớn gan?"
"Người bình thường thấy nhiều máu như thế này, chẳng phải sẽ sợ hãi sao?"
"Sợ hãi, thì vương gia sẽ không làm nữa à?"
"Không đâu."
"Vậy thì chi bằng tiết kiệm sức lực, nghĩ xem làm sao rời khỏi vương phủ đi."
"Ngươi muốn rời khỏi vương phủ?" Thiếu Tư Quân nhướng mày, hứng thú hỏi, "Ngươi chưa từng nghĩ rằng, có lẽ ngươi sẽ không ra ngoài được nữa?"
"Vương gia, ta đã có phu quân." A Man nhíu mày, tránh ánh mắt sắc bén của Thiếu Tư Quân. "Hành vi của ngài lúc này chẳng khác nào cướp đoạt thê tử của kẻ khác. Ngài không sợ bị người đời phỉ nhổ sao?"
"Phỉ nhổ?" Thiếu Tư Quân chẳng những không giận mà còn cười. Khi hắn cười, sát khí ẩn sâu trong đáy mắt. "Ngươi ở tại Kỳ Đông, chưa từng nghe qua danh tiếng của phủ Sở Vương sao?"
Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo A Man. Chỉ hơi cử động một chút, đã cảm thấy ẩm lạnh.
Không cần phải ở Kỳ Đông, chỉ cần nhắc đến Sở Vương, ai ai cũng biết hắn là kẻ ngông cuồng đến mức nào.
Nói rằng hắn vô ác bất tác có lẽ là quá điên cuồng, nhưng chắc chắn cũng là một kẻ ngang ngược.
Ngoài danh tiếng không mấy tốt đẹp, điều khiến A Man nhớ kỹ nhất chính là sự kiêng kỵ của Lâu chủ đối với Sở Vương.
Lâu chủ đã là một nhân vật khổng lồ trong mắt tử sĩ bọn họ.
Ngay cả chủ nhân cũng phải cảnh giác, thậm chí muốn trừ khử Sở Vương càng sớm càng tốt, vậy thì hắn làm sao có thể là kẻ tầm thường?
Thiếu Tư Quân có khi nào lại sợ những lời phỉ nhổ cỏn con đó?
"Vương gia có thể tùy ý làm càn, nhưng ta thì không thể. Ngài không sợ, nhưng ta sợ."
"Có gì mà không thể?"
"Con người sinh ra đã không giống nhau, dù là thân phận hay nam nữ. Ngài có thể làm càn mà vẫn sống, còn ta, nếu làm càn, chỉ có thể chết." A Man thở dài. "Lẽ thường hiển nhiên như vậy, đâu cần ta phải nói ra?"
"Ngươi sợ chết?"
A Mn cười khẽ.
"Ai mà không sợ chết?"
"Nhưng ta lại cảm thấy, phu nhân không hề sợ chết." Thiếu Tư Quân lạnh nhạt nói. Danh xưng "phu nhân" bị cố ý lược đi họ, nghe như mang theo một sự nóng bỏng khác thường. Đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn chằm chằm vào A Man, như muốn xuyên thấu lớp da thịt của hắn. "Bởi vì phu nhân trông rất quen thuộc với mùi máu tanh này."
A Man chậm rãi chớp mắt. "Có lẽ là vì trong chùa An Phân, quản sự thỉnh thoảng sẽ phạt các nữ nhân, lâu dần cũng thành quen."
"Quản sự của chùa An Phân?" Thiếu Tư Quân nhướn mày lười biếng. "Đã bị gϊếŧ sạch rồi."
A Man chấn động.
Ánh mắt hắn lần nữa rơi xuống bộ y phục nhuốm đầy máu tươi của đối phương.
Sát khí nồng đậm này, chính là từ đó mà ra.
"…Vương gia, đêm khuya không ngủ, là từ Thanh Phong Sơn trở về?"
"Đúng vậy." Thiếu Tư Quân cười nhạt, những ngón tay lạnh lẽo lướt qua má A Man. "Ai bảo ta tìm không ra phu quân tốt của phu nhân đây?"
A Man suýt nghẹn thở.
Cậu lập tức điên cuồng suy nghĩ xem thân phận giả trước đó của mình là do ai sắp đặt, liệu có thể qua mắt được sự điều tra của vương phủ hay không…
Lúc bị bắt, cậu đã từng nghĩ đến điều này, nhưng cũng cho rằng Thiếu Tư Quân sẽ không để tâm quá nhiều.
Chẳng qua chỉ là một "nữ nhân" bình thường mà thôi, vào phủ nhiều ngày mà chẳng hề được triệu kiến. Cậu đã nghĩ rằng lần cướp đoạt đó chỉ là hứng khởi nhất thời, sẽ không kéo dài lâu.
Không ngờ Thiếu Tư Quân lại thật sự muốn gϊếŧ "phu quân" của cậu, để cậu trở thành một quả phụ thực sự!