Biến Thành Heo Con Thì Phải Làm Sao?

Chương 3: Ừm, móng quá ngắn, lau không tới

Nhưng Chúc Ngô đâu biết con người kia đang nghĩ gì, cậu chỉ cảm thấy kẻ này hết lần này tới lần khác làm càn, đã quá mức xúc phạm đến uy nghiêm của một đại ma vương chân chính là cậu!

"Ụt!"

Buông ra!

"Ụt ụt!"

Nhân loại hèn mọn!

"Ụt ụt ụt!"

Bổn vương sẽ chém ngươi!

Chúc Ngô tức đến mức cái đuôi nhỏ cũng rung lên, chỉ là cơ thể cậu lúc này quá yếu ớt, yếu đến nỗi chỉ cần bị gãi bụng một chút là đã chẳng thể nhúc nhích nổi nữa.

Cực kỳ bực bội!

Chúc Ngô nheo mắt, tung cả năm móng vuốt ra, quyết tâm cào đối phương một trận máu thịt lẫn lộn, thịt xương chia lìa!

"Hử?"

Trần Nhị Tam bị cào ra một vệt đỏ trên tay, chẳng qua thay vì tức giận, anh lại nắm lấy cái móng nhỏ hồng hồng trước mặt, bóp bóp hai cái, cảm thấy xúc cảm khá tốt, lại bóp thêm cái nữa.

"Không ngờ nha, móng của em cũng sắc ghê đó."

Chúc Ngô hừ lạnh.

Đương nhiên!

Ta là ai chứ!

Dù có bị ép trở về nguyên hình, vẻ oai hùng của ta vẫn không thể giảm đi dù chỉ một chút!

"Để anh cắt móng cho em nhé?"

"..."

Đôi mắt đậu đen của Chúc Ngô lập tức đờ đẫn.

Tên nhân loại này đang nói cái quái gì vậy?

Ngươi dám động vào vũ khí của ta?

Tên nhân loại đê tiện!

Thấy Trần Nhị Tam đứng dậy rời đi, Chúc Ngô lập tức lao xuống khỏi ghế sofa như một tia chớp.

Nhưng cậu lại đánh giá sai độ cao của ghế.

Vừa nhảy xuống, cậu liền lăn một vòng lộn mèo, may mà nhanh chóng lấy lại thăng bằng, ngay lập tức chĩa mắt sắc bén về phía trước, thân nhẹ như gió, lao thẳng lên ghế!

Lần đầu tiên không nhảy lên được, chỉ có hai chân trước bám được vào mép ghế, còn hai chân sau cùng cái mông nhỏ xíu thì vẫn treo lơ lửng bên bờ "vực thẳm".

Chúc Ngô ra sức đạp loạn hồi lâu, cuối cùng mới thành công trèo lên ghế.

Cậu dùng hết sức lực, ngồi ngay ngắn lại, định giơ móng lên lau mồ hôi trên trán, nhưng mà...

Ừm, móng quá ngắn, lau không tới.

Thôi vậy.

Chiếc ghế được đẩy sát vào dưới bàn, phủ trong bóng râm. Chúc Ngô cảm thấy nơi này khá thích hợp để ẩn náu, bèn lùi người về phía sau, đôi mắt tràn đầy cảnh giác.

Nhưng...

Cái mùi hương kỳ lạ đã cám dỗ cậu từ lúc cậu tỉnh lại, nay càng lúc càng rõ ràng.

Chốc lát sau, một cái đầu nhỏ hồng hồng lấp ló thò ra từ dưới gầm bàn.

Rốt cuộc đó là mùi gì mà ngay cả cậu cũng không kìm chế được...

Chúc Ngô nghiêm túc.

Cậu không phải kẻ vô dụng, cũng chẳng biết chữ “nhút nhát” viết thế nào. Dù có là bẫy, cậu cũng phải đâm đầu vào thử một phen!

Quyết định xong, khí thế ma vương trên người cậu bùng nổ.

Cậu hạ thấp người, cái đuôi nhỏ phía sau hơi rung lên, đôi mắt đậu đen bùng cháy chiến ý.

Rồi cậu nhảy lên bàn!

Lần này một hơi thành công!

Chúc Ngô hếch mũi ngửi ngửi, cảm giác hương thơm kia càng thêm mê hoặc.

Cậu không tự chủ được tiến lại gần, bụng cũng biểu tình kêu lên òng ọc.

Cậu nuốt nước miếng.

Là một linh thú cường đại, một ma vương vô địch trong vòng trăm dặm, chút độc nhỏ bé chắc không thể làm gì được cậu đâu nhỉ?

Đôi mắt Chúc Ngô sáng quắc, nhìn chằm chằm về phía trước.

Tiếp theo, cậu dùng chân sau lấy đà, chân trước bấu vào mép tô.

Sau đó... Nguyên nửa thân trên nhào thẳng vào trong!

Đúng lúc Trần Nhị Tam vừa bước ra, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng thú vị này.

Anh vội vàng chạy tới, nhấc Chúc Ngô ra khỏi cái tô, nhìn hai cái chân sau nhỏ xíu đang vùng vẫy trong không khí, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Anh còn sợ nếu không kịp cứu, chú heo con này sẽ chết đuối trong tô canh mất thôi.

Chúc Ngô được vớt ra khỏi tô vẫn còn ngơ ngác, "húp" một cái nuốt hết sợi mì trong miệng, rồi trở mình, lại nhảy thẳng vào trong tô.

Lần này cậu còn tỏ ra rất có nguyên tắc, hai chân trước bám chặt thành tô, chỉ có cái đầu là vùi vào trong.

Trần Nhị Tam sững người. Anh biết chú heo con này khá lanh lợi, nhưng không ngờ nó có thể lanh lợi đến mức này.

Nhìn nó chôn đầu vào tô, kêu ụt ụt ăn hăng say, anh nhất thời có chút do dự.

Nghe nói heo là động vật ăn tạp, một tô mì chắc không sao đâu nhỉ?

Chỉ là… Tại sao một tô mì gói cũng có thể khiến nó ăn đến mức say mê như vậy?

Heo con loại này nhìn qua là biết được nuôi nâng cẩn thận, lẽ ra phải kiêu căng kén ăn, chỉ ăn những thứ như “thức ăn dành riêng cho heo cưng hoàng kim” chứ.

Nghĩ đến đây, Trần Nhị Tam bật cười thành tiếng.