"Thiếu nữ loài người! Ngươi đang hối hận sao?"
"A!"
Vừa nói người đàn ông vừa đưa ngón tay trắng bệt của mình cuốn lấy đầu lưỡi của cô gái. Đầu ngón tay ác ý kẹp chặt chóp lưỡi kéo ra. Đầu lưỡi đỏ hỏn bị cưỡng ép đè xuống đôi môi mỏng, tựa như hắn thật sự muốn cắt đứt cái lưỡi nhỏ bên trong cái miệng xảo ngôn của cô gái.
Loài người vốn xảo trá, hắn cũng vì từng tin mà bị phản bội.
Đám người trên kia mỗi năm đều hiến tế thiếu nữ chỉ để cầu những điều tư lợi cho chính mình. Hắn bị chôn vùi dưới mộ sâu nhưng vẫn nghe được những lời cầu nguyện dơ bẩn của bọn chúng.
“Ưm…”
Thiếu nữ bị tước đi thanh âm, chỉ còn đôi mắt đỏ như vầng trăng máu phản chiếu sự vô tội thuần khiết. Ánh mắt ấy như tấm lưới tơ mỏng vây lấy hắn, khiến cơn đói khát trỗi dậy. Cơn đói không chỉ là bản năng, mà còn là lời nguyền không cách nào phá bỏ.
Bất ngờ, hắn cúi đầu, hàm răng sắc nhọn cắm phập vào làn da trắng tựa sương sớm. Đó không chỉ là một vết cắn, mà là dấu ấn của kẻ thống trị, của kẻ nuốt chửng tất cả.
Nơi bị cắn rỉ ra từng dòng máu đỏ tươi, nhuộm thẫm làn da mịn màng. Mùi tanh nồng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tận sâu bản năng dã thú, từng giọt máu chảy tràn như lời gọi mời ma quỷ. Hắn nhắm mắt, tận hưởng vị ngọt thẫm đẫm tà ác, để rồi thứ bóng tối chôn vùi bấy lâu nay lại một lần nữa trỗi dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Lưỡi hắn lướt qua dấu vết vừa khắc lên da thịt cô, như con thú dữ nếm thử dư vị đầu tiên của bữa tiệc. Bàn tay hắn siết chặt lấy thân thể yếu mềm, từng đường cong run rẩy phản chiếu ánh trăng nhợt nhạt.
Thiếu nữ vùng vẫy, nhưng sợi xích vô hình đã khóa chặt. Lời van xin hóa thành âm thanh yếu ớt, rơi rớt giữa bóng tối mịt mù.
Hắn nhìn xuống, đôi mắt u tối sâu hun hút. Hắn là kẻ đến từ hư không, là ác mộng không thể xua tan. Và thiếu nữ thuần khiết này- nàng chính là vật hiến tế hoàn hảo của hắn.
Tiếng vang vọng lan ra, hòa vào màn đêm vô tận.
Hai bàn tay trắng nõn của thiếu nữ run rẩy bấu chặt lấy cánh tay của hắn, những ngón tay mềm mại cắm sâu vào làn da lạnh như đá cẩm thạch. Nhưng người đàn ông chỉ cười khẽ, tựa như một kẻ săn mồi nhấm nháp từng phản ứng tuyệt vọng của con mồi.
"Đau... Ưm~~ Xin người dừng lại..."
Một cơn run rẩy lan khắp thân thể thiếu nữ khi hắn siết chặt lấy eo nàng, ép buộc nàng đón nhận sự xâm nhập tàn nhẫn. Nàng như một cánh hoa mong manh bị cuốn vào cơn lốc hoang dại, bị vùi dập đến mức chẳng thể vùng vẫy, chẳng thể kháng cự.
PHẬP!
Nỗi đau xé toạc như lưỡi kiếm lạnh lùng xuyên qua tâm khảm, nhưng bóng tối trong đôi mắt hắn chỉ ánh lên sự thỏa mãn.
"Ha~ Đúng là trinh nữ..."
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, mang theo sự chiếm đoạt đầy độc đoán.
"Đau sao? Đừng lo, sớm thôi… nàng sẽ sa vào khoái lạc."
Mỗi cú thúc vào cơ thể mềm mại đều tàn bạo, sâu sắc, không chút lưu tình. Tiếng thở dốc hòa vào những âm thanh nhục cảm, như giai điệu cám dỗ đến từ địa ngục.
Sự đau đớn ban đầu dần hòa quyện cùng một cảm giác lạ lẫm và tê dại. Cơ thể Thuỳ Trâm nóng lên, tựa như một ngọn lửa thiêu rụi lý trí. Mỗi lần gã đàn ông xâm nhập, từng thớ thịt trong nàng co rút, nghênh đón hắn như một bản năng không thể kháng cự. Cô sợ hãi thứ cảm giác ấy, sợ hãi sự rối loạn trong tâm trí mình.
Hắn bật cười, trầm đυ.c, nguy hiểm.
Cô càng van xin, hắn càng tàn nhẫn.
Hắn nhận ra khoảnh khắc cơ thể thiếu nữ loài người yếu ớt run lên dưới sự điều khiển của hắn. Một cú thúc mạnh hơn, sâu hơn, đánh thẳng vào điểm khiến người con gái ấy run rẩy mất kiểm soát. Thuỳ Trâm rùng mình, thân thể tự phản bội, dòng nước xấu hổ ồ ạt tuôn trào, phủ phục trước quyền lực của hắn.
"Ha~"
Thanh âm trêu chọc vang lên bên tai, như một sự giễu cợt đầy nguy hiểm.
"Bảo ta dừng lại sao? Cơ thể nàng lại không thành thật chút nào..."
Lời thì thầm đầy ma lực xuyên vào tận sâu trong tâm trí, khiến thiếu nữ không dám thở mạnh. Cơ thể trinh trắng lần đầu bị khai phá tàn nhẫn nhưng cũng mang theo kɧoáı ©ảʍ không thể khống chế. Tựa như luồng điện nhẹ châm chít bao trùm lấy toàn cơ thể nhấn chìm cô vào vực sâu hoan ái.
Khi Thuỳ Trâm còn chưa kịp định thần, hắn đã lật cô lại, hai tay cô bị ép xuống nền đá lạnh lẽo. Làn da mềm mại cọ xát với mặt đất, để lại từng vệt đỏ rát bỏng, nhưng tất cả đau đớn đều bị luồng kɧoáı ©ảʍ mơ hồ che lấp.
Hắn nhấc cao hông thiếu nữ, không cho cô chút thời gian để thích nghi, tiếp tục vùi sâu vào nơi ẩm ướt kia.
Bạch! Bạch!
Âm thanh nɧu͙© ɖu͙© vang vọng trong bóng tối, dây dưa cùng hơi thở hỗn loạn của cả hai. Cô chỉ có thể cắn môi chịu đựng, nhưng từng tiếng rêи ɾỉ khe khẽ lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ con thú dữ trong hắn.
Từng cú nhấn sâu trở nên mạnh bạo hơn, không chút nương tình. Những ngón tay hắn siết lấy vòng eo nhỏ bé, để lại dấu hằn đỏ hồng trên làn da trắng mịn. Thiếu nữ yếu ớt như con búp bê sứ mỏng manh, bị hắn chơi đùa trong lòng bàn tay.
Cuối cùng, hắn gầm khẽ, đâm thật sâu như muốn khắc ghi bản thân vào nơi tận cùng bên trong cô.
Làn da nóng bỏng áp lên thân thể của thiếu nữ, hơi thở hắn phả lên cần cổ run rẩy. Dòng dung nham nóng bỏng trào ra, lấp đầy huyệt động mềm mại, đánh dấu người con gái này là của hắn.
"Ha~"
Tiếng rên khe khẽ thoát ra từ đôi môi đỏ mọng, tựa như một cánh bướm lạc lối giữa màn đêm.
Khi hắn rút ra, thứ dịch thể ấm nóng không ngừng chảy xuống từ giữa hai chân cô, hòa vào mặt đất lạnh băng.
Thiếu nữ đã bị hắn cướp đoạt, chiếm hữu.
Và... người con gái ấy cũng đã hoàn toàn lạc lối trong cơn lốc hoan ái không thể quay đầu.