Thùy Trâm không biết phía trên vách đá tình huống như thế nào, nhưng sau khi bóng không khí mất tác dụng. Thùy Trâm không nơi nào báu víu, cô lần nữa bị vòng xoáy bùn lầy bao lấy tựa con quái vật lớn muốn cắn nuốt của cả cơ thể nhỏ bé của mình.
Cơ thể của Thuỳ Trâm tưởng như sẽ lập tức bị lốc xoáy cuốn trôi, nhưng rất nhanh chóng bị lực gì đó kéo lại, cảm giác tay và chân bị hai lưồng lực kéo ngược, như con quái vật khổng lồ đang dùng lực xé thân thể cô làm hai phần riêng biệt.
Thùy Trâm ngước nhìn lên, phía trên là hàng loạt cánh tay xương đang nắm lấy tay cô. Chúng điên cuồng muốn kéo miếng thịt sống là cô về phía những cái mồm đang há to chực chờ sẵn. Mà bên dưới chân Thùy Trâm lại là lốc xoáy đen kịt vô định không ngừng hút lấy nửa cơ thể dưới của cô.
Thùy Trâm đau đớn, vùng vẫy, cô cắn đầu lưỡi muốn dùng cơn đau để thanh tĩnh tinh thần, nhưng dường như dưới đáy vực có một lực hút quá mạnh, chúng hút cô vào vòng xoáy đen ngòm. Hai mắt cô ong lên, cả đại não run lắc, trong đầu vẫn không ngừng gào thét.
RẦM!!!
PHỤT!!!
“Ọc!!!”
Thùy Trâm phun ra một ngụm máu lớn.
Cơ thể cô bị một lực hút mạnh kéo xuống tận cùng đáy vực. Sau đó cả cơ thể của cô như bị người khổng lồ từ trên cao ném mạnh xuống, xương cốt bị va đập muốn vỡ vụn. Thùy Trâm cảm giác được sóng lưng mình bị một vật sắc nhọn đâm xuyên qua. Cô như con búp bê rách bị vò nát bị đâm thủng không thương tình.
RẮC!!!
“Á!!!”
Cơ thể bị vật nhọn đâm thẳng từ sau lưng xuyên qua l*иg ngực, miệng Thùy Trâm không ngừng trào ra máu tươi và bùn đen. Nhưng dòng máu từ l*иg ngực rào rạt tuôn ra lại tựa như bị vật sắt nhọn bên dưới hút ngược lấy, chúng không ngừng bòn rút tất cả máu trong cơ thể của cô như muốn cung phụng dâng hiến cho vật bên dưới.
RẮC!!!
Tiếng vật sắc nhọn bị bẻ gãy.
RẦM!!!
Cả cơ thể Thùy Trâm đột ngột ngột bị hất văng ra xa, đập mạnh vào vách đá, rơi trượt xuống hồ nước lạnh lẽo bên dưới.
Máu từ cọc gỗ trong cơ thể cô vẫn không ngừng bị bòn rút, chúng chảy lan khắp cơ thể, hòa vào dòng nước lạnh lẽo dưới hồ, lại nhưng những vòi nhỏ bị lực quái dị hút đi.
“Máu!!! Vật hiến tế… mau đưa hết máu trong cơ thể của ngươi cho ta!!!”
Âm thanh trầm đυ.c vang lên, tựa như âm thanh của đàn Cello bị lỗi âm tiết, đầy thê lương ma quái vang dội khắp vách đá, tựa như sóng siêu âm của loài dơi quỷ bao trùm hết không gian hang động.
Cả cơ thể của Thùy Trâm vốn bị chìm ngập trong nước bỗng bị xách lên, dòng nước lạnh lẽo đã cuốn trôi sạch lớp bùn đất dơ bẩn trên cơ thể cô, lộ ra một thiếu nữ trong bộ hỉ phục hoa lệ nhưng rách nát, tóc tai thấm đưỡm nước rũ rượi che khuất mặt.
Cơ thể của Thùy Trâm vẫn còn bị cọc gỗ đâm xuyên, phút chốc tựa như da thịt bị kéo căng ra. Cọc gỗ tàn nhẫn rút ra kéo theo cả máu thịt, một lỗ hổng lớn chính giữa ngực, máu lần nữa phun ra ào ạt, văng đầy lên người đàn ông đối diện. Nhưng trông hắn ta chẳng chút ghê tởm, thậm chí còn lè lưỡi liếʍ lấy máu bắn trên mặt mình.
“Rất ngọt… máu của ngươi rất ngọt.”
Giọng nói ghét bỏ lại có phần kinh ngạc vang lên.
Sau đó, Thùy Trâm cảm thấy cổ của mình như sắp bị vặn gãy, chiếc cằm nhỏ bị cưỡng ép nâng lên.
Một đôi mắt trong suốt như viên thạch anh quý giá phản chiếu kẻ đối diện, đôi mày liễu thanh mảnh nhíu lại tựa như đang quan sát kẻ địch muốn gϊếŧ chết mình kia.
Thùy Trâm cảm giác khó thở, không khí lưu chuyển bên trong cuống họng bị tắc nghẽn, cô đưa hai tay cố gỡ từng ngón tay như gọng kiềm của người đàn ông ra khỏi cổ mình. Dù bên ngoài chật vật nhưng trong hệ thống tinh thần lại rất tỉnh táo, cô nói chuyện với hệ thống trong đầu. Rõ ràng từ miệng của người đàn ông phát ra là thứ ngôn ngữ cổ quái nào đó nhưng Thùy Trâm lại như từ đại não dịch được tất cả, cô nghi hoặc hỏi:
“Hình như ta nghe hiểu lời của hắn? Hắn hình như khen máu ta ngọt… đừng nói hắn chính là…”
Thỏ nhỏ gật gù:
[Mọi ngôn ngữ trong thế giới tiểu thuyết dù có là tiếng của ác quỷ hay cương thi đều được tác giả đại thần mã hóa thành tiếng mẹ đẻ nhà nhà đều hiểu, người người đều hiểu. Có như vậy độc giả mới không bị loạn ngôn ngữ, rất tiện lợi.]
“Ngươi… là vật hiến tế năm nay sao?”
Giọng người đàn ông tiếp tục vang lên mặc cho thiếu nữ đang cố hết sức phản kháng, nhưng lực tay nhỏ nhoi của cô chẳng là gì với hắn.
Người đàn ông nhìn sâu vào đôi mắt trong veo ướt sũng đầy bất lực của thiếu nữ, như có gì đó thôi thúc hắn phải chiếm lấy ánh sáng trong đôi mắt này, chiếm lấy cơ thể bị máu tươi bao phủ này. Nanh nhọn không ngừng dài ra, tựa như bản năng thôi thúc người đàn ông há miệng tàn nhẫn cắm sâu răng mình vào động mạch cổ của thiếu nữ.
“Ta… ta là…”
Thiếu nữ muốn cất giọng đáp lại câu hỏi của người đàn ông, nhưng dường như cơ thể đã đi đến giới hạn. Âm thanh của cô dần đứt quãng tựa như kẻ đi đến cuối đoạn đường sinh mệnh chỉ còn lại hơi tàn mà thôi.
“Một kẻ sắp chết, nếu vậy máu của ngươi đừng phung phí nữa, cứ dâng hết cho ta đi!!!”