Cảng Đảo Có Tuyết

Chương 10

Loan thẩm cười đến tít cả mắt: "Thế còn Cao Soái, thằng bé ấy chẳng phải cũng thích cháu sao?"

Thẩm Úc Lan cắn sạch lõi táo, nheo mắt, nhắm vào đống rác cách đó không xa, tự tin ném một phát, lõi táo rơi trúng đỉnh đống rác, lắc lư rồi lăn xuống.

Thẩm Úc Lan vỗ vỗ tay: "Cao Soái, Cao Soái, vừa không cao, vừa không đẹp trai."

"Ôi Táo Nhi, cháu hài hước quá. Nếu không phải thím vội đi làm đồng, thím nhất định sẽ ngồi buôn chuyện với cháu cả ngày."

Thẩm Úc Lan lui về phía lề đường, xua tay: "Thím mau đi đi ạ, làm sớm rồi về sớm, đừng về muộn quá."

"Con gái nhà thím mà được một nửa ngoan ngoãn như cháu, thím đã mừng lắm rồi."

Thẩm Úc Lan cười, không đáp lại những lời khách sáo ấy.

"Táo Nhi, cháu định đi đâu thế?"

Thẩm Úc Lan vỗ đùi: "Ôi, thím không nhắc cháu quên mất, vừa nãy bà Vương bảo, khách sạn Tường Hòa có một người phụ nữ giàu có lắm, lái xe gì ấy nhỉ, cái gì mà, Valila, cháu nghĩ mãi mà không biết là xe gì."

"À, Marila."

"Đúng đúng."

Loan thẩm nhìn quanh, thấy nhiều người từ các ngả đường đổ về phía khách sạn Tường Hòa.

Loan thẩm vội vàng cởi chiếc khăn đỏ buộc trên đầu, ném vào giỏ xe, nói: "Còn cắt cỏ gì nữa, cỏ lúc nào cắt mà chẳng được, hiếm lắm thị trấn mình mới có người giàu đến, Táo Nhi, mau lên xe, chúng ta đi xem."

"Cháu chạy bộ đến cũng được mà thím."

"Nhanh lên nhanh lên, kẻo muộn mất. Con bé này, sao không nói sớm với thím."

Thẩm Úc Lan nhìn cái thùng xe chật hẹp, ngồi vào đó chẳng khác gì con khỉ, nhưng thấy Loan thẩm đã sẵn sàng, cô nghiến răng, bước lên xe.

Vừa mới ngồi xuống, Loan thẩm đã vội vàng đạp xe đi.

"Thím ơi, thím đi chậm thôi, kẻo mệt."

Gió thổi ngược chiều, cuốn theo cả giọng nói, Loan thẩm không nghe rõ, chỉ loáng thoáng: "Thím không mệt, thím còn có thể đi nhanh hơn nữa!"

Loan thẩm càng đạp hăng hơn, khổ cho Thẩm Úc Lan ngồi trong thùng xe, mông đau ê ẩm.

Không trách Loan thẩm vội vàng, hiếm khi thị trấn mới có chuyện náo nhiệt, đi xem một lát, lúc làm đồng cũng đỡ buồn chán, có chuyện để buôn với mọi người. Vừa nói chuyện, công việc cũng trôi chảy hơn.

Chắc hẳn mọi người đều có chung suy nghĩ, nếu không thì cổng khách sạn Tường Hòa, nơi bình thường đến chó mèo cũng chẳng buồn lai vãng, lại đông nghịt người thế này, trong ngoài chen chúc, nào là chị Ba nhà họ Ngô bán cá, nào là trẻ con ngồi trên cổ bố, người gϊếŧ gà, người mổ dê, ngay cả ông Thôi đầu bị lẫn, đến con cái cũng không nhận ra, cũng đến, mắt sáng quắc, không có vẻ gì là ốm đau.

Loan thẩm đã chen vào trong, Thẩm Úc Lan hơi tê chân, đành ngồi trên thùng xe ngóng cổ xem, may mà Loan thẩm đỗ xe trên đỉnh dốc, có thể nhìn thấy đám đông đang tụ tập.

Tiếng nhạc xập xình từ chiếc loa của người bán đĩa dạo vang lên inh ỏi, bài hát đã lỗi thời, hơi quê mùa, giống như những gì người dân thị trấn nhỏ này có thể tiếp cận được rất hạn hẹp, mọi thứ ở đây đều có phần lạc hậu, uốn tóc xoăn đã là thời thượng, nho nhà trồng là ngon nhất, đi tàu hỏa cũ kỹ ra thành phố đã là đi du lịch, khói từ ống khói luôn dày đặc hơn khói thuốc, vấn vương mãi không tan, họ nói họ yêu mảnh đất này đến điên cuồng.

Nhưng chiếc xe sang trọng vốn thuộc về những đô thị phồn hoa, lại đỗ ở nơi đây, cạnh những con la thồ hàng, đối diện với chiếc xe ba bánh trên đỉnh dốc.

Thân xe bóng loáng phản chiếu khuôn mặt đen sạm và ánh mắt đờ đẫn của họ, họ không biết giá của chiếc xe này, phải bán bao nhiêu giỏ táo, phải gϊếŧ bao nhiêu gà vịt, chỉ biết nếu không về nhà, nồi thức ăn sẽ cháy, con trẻ sẽ khóc.