“Đi thôi, đi thôi, vào trong nào! Ở ngoài này thì có gì vui chứ, chán muốn chết!”
Nói xong, Thang Ti Ti đảo mắt một vòng, ánh nhìn sắc bén khiến những kẻ có ý đồ không tốt đều phải cụp mắt lùi lại. Sau đó, cô ấy kéo tay Sơ Vọng Oanh hướng vào bên trong trang viên.
“Trong đó có đồ ăn không?” Giọng nói êm dịu của Sơ Vọng Oanh vang lên.
“Đương nhiên là có rồi! Cậu muốn ăn gì cũng được, không có thì mình bảo Cao Hiên gọi đồ ăn ngoài.”
Cao Hiên chính là chủ nhân bữa tiệc hôm nay, người trong cùng một vòng quan hệ, ai cũng rất quen thuộc.
“Mình muốn ăn đồ ngọt. Bánh nhỏ và cả sô-cô-la nóng nữa.”
“Có, có, có hết! Mình dẫn cậu đi!”
Hai cô gái tay trong tay rời đi, để lại phía sau khu vườn hỗn loạn.
Trên đường đến khu tráng miệng, Sơ Vọng Oanh vẫn còn nghe văng vẳng bên tai những lời lẩm bẩm đầy ám ảnh mà Lộc Dã thốt ra trước khi ngất xỉu.
“Không được phép bắt chước cô ấy… Không xứng…”
“Không được… không thể nào… đó là gương mặt của cô ấy… cô ấy…”
“Tất cả đều là giả…”
Những câu nói đó khiến Sơ Vọng Oanh không nhịn được mà bật cười khẽ.
Lộc Dã, so với trước đây, gần như chẳng thay đổi chút nào. Vẫn là kiểu cậu thiếu niên ngang tàng, hung hãn, và luôn bảo vệ “bạch nguyệt quang” như một con chó điên.
Từ nhỏ, sức khỏe của Sơ Vọng Oanh đã rất yếu. Nếu bệnh tái phát nặng, cô thậm chí phải nằm liệt giường suốt vài tháng, đừng nói đến chuyện rời khỏi phòng ngủ.
Dù cô không thiếu bất kỳ điều kiện vật chất nào, lại còn được nhà họ Sơ và hai người khác yêu chiều như viên ngọc quý, nhưng kiểu yêu thương này giống như những sợi dây vô hình đan quanh người cô, tạo thành một chiếc l*иg vàng không cách nào phá vỡ.
Chỉ khi ở cạnh Lộc Dã, cô mới có chút cảm giác tự do.
Khi đó, cậu thiếu niên ngông cuồng này đã là một ngôi sao mới nổi trong giới thể thao mạo hiểm. Nhưng dù đi đâu, cậu vẫn sẵn sàng dẫn theo cô – một “gánh nặng nhỏ” chẳng giúp ích được gì.
Mỗi khi ai đó buông lời khó nghe, cậu sẽ lập tức đáp trả không chút nể nang.
“Dù cô ấy có là phế vật thì cũng là người tôi che chở! Câm cái mồm thúi của các người lại, không thì tôi đấm các người thành phế vật thật đấy!”
Khi đó, cô chỉ cần đứng sau lưng cậu mà cười, nụ cười ngông nghênh và đầy ỷ lại.
Nhưng sau này, cô mới biết, hóa ra cậu ghét cô từ tận sâu trong lòng.
Ngày hôm đó, Lộc Dã đứng trước mặt cô, vẫn là nụ cười bất cần đời, nhưng những lời cậu thốt ra thì sắc nhọn như những con dao tẩm độc.