Các Đại Lão Đua Nhau Cạnh Tranh Điên Cuồng Trong Nghề Thế Thân

Chương 8

Mọi sự chú ý lập tức đổ dồn vào bàn tay ấy.

Sơ Vọng Oanh nhẹ nhàng nắm lấy lớp vải trên áo Lộc Dã, kéo nhẹ. Động tác này tạm thời làm chậm lại cú ngã của cậu.

Nhưng ngay sau đó, cô buông tay.

“Bịch!” Một tiếng động lớn vang lên khi cơ thể Lộc Dã đổ mạnh xuống đất, hoàn toàn bất tỉnh.

Những người xung quanh chỉ cảm thấy như bị nghẹn thở, có thứ gì mắc kẹt nơi cổ họng, không thể nói thành lời.

Không khí như đông cứng lại trong vài giây, rồi đám đông bỗng ào đến vây quanh Lộc Dã.

Dù gì cậu cũng là thái tử nhà họ Lộc! Nếu cậu gặp chuyện, ai trong số họ có thể gánh nổi trách nhiệm?

Trong lúc mọi người hoảng loạn, ánh mắt vẫn không ngừng hướng về Sơ Vọng Oanh.

Ai cũng nghĩ cô sẽ nắm lấy cơ hội này để đỡ Lộc Dã, tạo ấn tượng tốt.

Nhưng kết quả thì sao?

Có lẽ cô không muốn sống yên ổn nữa.

Sơ Vọng Oanh chẳng buồn để ý đến ánh mắt đổ dồn về phía mình. Ngay khi chạm vào Lộc Dã, nhiệm vụ của cô đã được hoàn thành.

Sau khi nhìn thấy Lộc Dã, cô đã hiểu điều kiện của nhiệm vụ “Tiếp xúc một mục tiêu nhiệm vụ” cụ thể là gì. Chỉ cần chạm vào bất kỳ phần nào trên người đối phương, bao gồm cả quần áo hoặc tóc, đều được tính là hoàn thành.

Vì vậy, cảnh tượng vừa rồi mới xảy ra.

Phần thưởng nhiệm vụ cũng lập tức xuất hiện.

【Chỉ số cơ thể +1, thời gian sống thêm +2 giờ.】

Nhìn người vừa bị đưa đi, ánh mắt Sơ Vọng Oanh lạnh lẽo. Cô nhẹ nhàng lau những ngón tay vừa chạm vào Lộc Dã lên vạt váy.

Trong ý thức, Tiểu Bạch lăn ra, vui mừng hôn cô.

“Chuyện vừa nãy là cậu làm sao?”

Cô hỏi, ý chỉ việc Lộc Dã bất ngờ ngất xỉu.

Tiểu Bạch gật đầu, rồi nhảy bật lên, biến thành một khối ánh sáng đỏ rực như ngọn lửa.

【Tức giận quá đi!】

【Phải xử lý cậu ta!】

Tiểu Bạch cảm thấy mình sắp bị cơn giận làm nổ tung. Sao cái tên “cá” kia lại dám nói chuyện với Oanh Oanh như vậy chứ?

Sơ Vọng Oanh chỉ muốn ôm Tiểu Bạch vào lòng để xoa xoa, nựng nựng. Đúng là chỉ có người mình nuôi lớn mới hiểu mình nhất.

Bên cạnh, Thang Ti Ti nhìn cô với vẻ mặt vừa kinh ngạc, vừa hoang mang.

Sơ Vọng Oanh thu lại cảm xúc, nghiêng đầu nhìn lại Thang Ti Ti, gương mặt đầy vẻ vô tội.

Trên khuôn mặt tái nhợt vì bệnh tật của cô lại toát lên sự yếu đuối khiến người ta không nỡ nghi ngờ.

Thang Ti Ti chỉ cảm thấy trái tim mình như bị giáng một đòn mạnh.