Hắn tiến thêm một bước, ánh mắt đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Thế nào? Giọng tôi có giống với những gì nhóc nghe thấy không?”
“Tôi… Tôi không biết…”
Tịnh Dao cúi gằm mặt, cảm giác máu nóng dồn hết lên mặt. Cô không thể trả lời, vì câu trả lời đã quá rõ ràng.
“Không giống đúng không?”
Ờm, Tịnh Dao nhớ lại, cái lần đó vì bên kia quá kịch liệt, còn dùng mấy câu nói nhạy cảm mà hành hạ nhau, nghe khá kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên cô còn áp tai vào nghe ngóng cho rõ từng câu chữ nữa.
“Cơ mà tôi đang suy nghĩ, tôi nhớ là căn hộ này cũng đâu phải kiểu hai nhà sát nhau mà bên kia làm gì thì bên nọ nghe rõ vậy đâu nhỉ? Cô nghe được từng câu chữ luôn à? Chẳng lẽ cô áp hẳn tai vào tường sao?”
Tịnh Dao bị nói thoáng giật bắn mình, cô đỏ mặt nói lại: “Này này, đừng có mà nói bừa, tôi không đời nào làm chuyện xằng bậy thế đâu nhé!”
“Ừ ừ… Không làm chuyện xằng bậy là nghe lén người khác, nhưng vẫn hay tự làm chuyện xằng bậy với cơ thể mình đấy thôi.”
“Anh! Anh mất lịch sự vừa thôi!”
“Nhóc con này dễ xù lông thật!”
“Tôi là người, có phải chó đâu mà xù lông. Nói chung là nghe được mấy âm thanh nhạy cảm, mà căn bên cạnh là của anh nên đương nhiên là tôi nghĩ đó là anh rồi.”
Tịnh Dao nhăn mặt nói lại, nhưng hắn chỉ nhìn cô với vẻ thích thú như thể trêu cô là thú vui của hắn vậy.
Hắn đưa tay lên chóp mũi, cũng là ngón tay vừa chạm vào môi cô lúc nãy. Nhìn như một hành động bình thường nhưng thật ra hắn đang gián tiếp thưởng thức hương vị của một cô gái đôi mươi.
Tịnh Dao vẫn đang ngơ ngác, sau đó hơi do dự rồi lấy hết can đảm bước lại gần hắn một chút.
"Vậy… hai người là… mối quan hệ gì thế?"
"Người yêu của nhau."
Tịnh Dao há hốc miệng, sững ra. Câu trả lời của hắn khiến đầu cô như ngừng hoạt động trong vài giây. Ngay sau đó, trí óc cô bắt đầu vẽ ra hàng loạt kịch bản hư cấu. Hắn và người phụ nữ nhà bên có thể là người yêu, hoặc thậm chí là vợ chồng sắp cưới hay gì đó. Và giữa họ đã xuất hiện một kẻ thứ ba. Người đàn ông lạ mặt đã ở lại suốt mấy ngày đó chính là tình nhân của người phụ nữ đó. Cô chợt cảm thấy người đàn ông trước mặt mình có phần đáng thương.
“Vậy… Anh bị bà chị ở chung cắm sừng hả?”
Cảm nhận được ánh mắt thương hại của cô, hắn nhướn mày, khẽ cười, giả vờ rũ mi như muốn diễn vai kẻ đáng thương một cách hoàn hảo.
"Đúng rồi, tôi là người bị cắm sừng."
"...!"