Hắn vẫn giữ tư thế đứng thẳng gần như bao trùm lấy cô, đôi mắt lạnh lẽo như băng nhìn chằm chằm vào từng biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt cô. Gương mặt hắn điềm tĩnh, nhưng đôi môi hơi nhếch lên mang theo nụ cười chế nhạo quen thuộc.
“Nhóc con, tôi hỏi cô nghe mấy cái đó từ khi nào?”
Giọng hắn trầm khàn, không hề mang theo chút vội vã nào, nhưng lại khiến không khí xung quanh trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.
“Cũng… Cũng mới đây thôi, tôi cũng không nhớ rõ nữa.”
Tịnh Dao mở to mắt, cảm giác máu nóng dồn thẳng lên đầu.
Hắn cười khẩy, cúi đầu sát hơn khiến cô không thể trốn tránh ánh mắt của hắn.
“Gần đây?”
Giọng hắn thấp xuống, mỗi từ đều như đang nghiền nát sự tự tôn nhỏ bé của cô.
“À ừ… Đ… Đúng vậy! Nhưng mà người làm là anh, sao còn hỏi tôi nữa?”
Đáp lại sự ngờ vực của cô, khóe môi hắn cong lên thành một nụ cười mỉa mai. Và câu trả lời hắn đưa ra ngay sau đó khiến Tịnh Dao kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
"Chuyện đó... không phải tôi làm."
"… Cái gì?"
“Đúng là tôi và người tình hay làm chuyện đó, nhưng mà tôi chả bao giờ chơi trò bạo lực trên giường cả.”
Tịnh Dao mở to mắt, miệng há hốc, đầu nghiêng sang một bên, ngỡ ngàng nhìn hắn. Đột nhiên hắn đặt ngón cái lên môi dưới mềm mịn của cô, mắt hơi nheo lại, còn mơn trớn nhẹ nhàng.
Ngón tay thon dài của hắn lướt qua môi dưới của Tịnh Dao, siết nhẹ như thể đang thử cảm giác mềm mại trên đó. Sau một hồi trêu chọc, hắn buông tay, ánh mắt vẫn đọng lại sự thích thú xen lẫn chút trêu ngươi.
Tịnh Dao trừng mắt nhìn hắn, đôi môi vừa bị chạm vào vẫn còn nóng ran. Cô muốn hét vào mặt hắn, muốn chất vấn vì sao hắn lại hành xử quá đáng như vậy, nhưng không hiểu sao, cổ họng cô cứ nghẹn lại.
Hắn nhìn cô, nụ cười nhạt khẽ nhếch lên trên môi. Nhưng chẳng đợi cô kịp phản ứng, câu nói tiếp theo của hắn như một quả bom giáng thẳng vào đầu cô.
“Nhóc con, tôi nói rồi mà, chuyện đó không phải tôi.”
Tịnh Dao tò mò với câu trả lời của hắn, cô chớp mắt liên tục, đôi môi mấp máy: “Anh… Anh đùa tôi đúng không?”
“Đùa?” Hắn nhướn mày, ánh mắt sắc bén nhìn xoáy thẳng vào cô: “Tôi cần phải đùa với cô sao?”
“Nhưng…” Cô lắp bắp, đôi tay siết chặt vạt áo: “Nhưng rõ ràng tôi nghe thấy tiếng người phụ nữ gọi ‘anh yêu’ mà.”
“‘Anh yêu’?”
Hắn bật cười, âm thanh trầm thấp vang lên khiến cô bất giác rùng mình.
“Vậy nhóc có nghe được tiếng tôi không?”
Tịnh Dao khựng lại.
Thật kỳ lạ, cô chỉ nhớ rõ tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ, nhưng giọng nói của người đàn ông thì hoàn toàn mờ nhạt, nghe cũng trầm, cô tưởng khi làm chuyện đó thì giọng của đàn ông nhiều lúc sẽ đổi khác đi chứ?