Ngu Khương: “…”
Cô lặng lẽ khuyên nhủ bản thân trong lòng——
Đây không phải là tiền của mày.
Mày không cần phải có tính chiếm hữu lớn như vậy đối với tiền của người khác.
Cho dù người ta có chọn dùng một nghìn tệ làm phí chạy vặt, thì cũng không liên quan gì đến mày!
Đàn em cúi người chào Ngu Khương, thái độ tràn đầy sự tôn trọng đối với chị gái kim chủ: “Nếu đàn chị không còn việc gì nữa, em xin phép đi trước, lần sau hai người cần em chạy vặt, thì cứ thêm em vào nhóm chat Wechat là được, trừ lúc ngủ, những lúc khác em đều bật thông báo tin nhắn.”
Ngu Khương không ngăn cản cô ấy nữa.
Cô vốn định mượn điện thoại của đối phương xem qua, nhưng nghĩ lại, tên biếи ŧɦái chết tiệt chắc sẽ không ngu ngốc đến mức để lộ sơ hở vào lúc này.
Ngu Khương bưng khay đồ ăn trở lại vị trí cũ.
Điện thoại đã tắt tiếng, sự xuất hiện của tin nhắn mới, trở nên im hơi lặng tiếng.
Ngu Khương bị màn hình đột ngột sáng lên làm chói mắt, do dự một lúc, vẫn mở ra xem.
[Vô danh biếи ŧɦái: Vợ ơi vợ ơi ~ Anh đã trả tiền công cho cô ấy rồi, đồ đã lấy được chưa? Chưa lấy được anh sẽ đi tìm cô ấy đòi tiền!]
Nội dung tin nhắn giống như Ngu Khương đã đoán, để không liên lụy đến người không liên quan, cô chụp một bức ảnh bánh chiên và sữa đậu nành, gửi qua.
[Lấy được rồi.]
[Vô danh biếи ŧɦái: Vợ ngoan quá ~ Hôn vợ ngoan từ xa ~ Vậy anh không làm phiền vợ dùng bữa nữa nha ~]
[Vô danh biếи ŧɦái: Số lượng bánh chiên hoàn toàn dựa theo khẩu phần ăn bình thường của vợ mà mua, cho nên vợ phải cố gắng ăn hết nha ~]
[Vô danh biếи ŧɦái: Nếu hôm nay thật sự không ăn hết, thì cũng không cần miễn cưỡng bản thân, ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu! (icon chó lắc đầu.jpg)]
[Vô danh biếи ŧɦái: Vợ ăn xong cũng đừng quên chụp ảnh cho anh kiểm tra nha ~ Đợi vợ thật sự ngoan ngoãn ăn xong bữa sáng, anh cũng sẽ nghe lời tạm thời im lặng!]
[Vô danh biếи ŧɦái: Bình thường vợ đều có Chử Khuynh Tử đáng ghét ở bên, hôm nay chỉ có một mình, nếu cảm thấy quá cô đơn, anh cũng có thể ăn cùng vợ nha ~ (icon chó thè lưỡi.jpg)]
Ngu Khương không trả lời gì, lật úp điện thoại, đặt ở góc bàn.
Cô cầm đũa lên, gắp chiếc bánh chiên gần tay nhất.
Cắn một miếng, lộ ra nhân bên trong, là vị cua bể mà cô thường gọi.
Ngu Khương nhìn chằm chằm đến ngẩn ngơ.
Không phải cảm động vì Vô danh biếи ŧɦái hiểu rõ mình về phương diện này, mà là những thứ trước mắt, khiến cô không nhịn được nhớ đến Chử Khuynh Tử đang ở một mình trong căn hộ.
Mỗi lần ăn cơm, Chử Khuynh Tử cũng sẽ như thế này, chuẩn bị tốt mọi thứ cho cô.
Chử Khuynh Tử là con nhà giàu thực sự.
Bố mẹ chỉ sinh một mình cô ấy, từ nhỏ đến lớn, hoàn toàn nuôi nấng cô ấy như một nàng công chúa.
Cô ấy sinh ra đã sống sung sướиɠ hơn người thường, nhưng không vì thế mà bị nuôi thành tính tình kiêu căng ngạo mạn.
Ngược lại, tính cách của cô ấy rất tốt, cho dù là đối với ai, cũng luôn giữ được thái độ dịu dàng thân thiết.
Hiếm có ai có thể từ chối một cô gái ưu tú mà trong mắt mọi người là hoàn hảo đến mức không chê vào đâu được.
Cho nên có rất nhiều người thích Chử Khuynh Tử.
Chỉ riêng trong học viện của bọn họ, đã có gần một nửa số người tỏ tình với Chử Khuynh Tử.
Ngu Khương cũng thích Chử Khuynh Tử.