Bị Bạn Cùng Phòng Âm U, Tăm Tối Quấn Lấy

Chương 12

[Nói chuyện.]

[Vô danh biếи ŧɦái: Hít hà ~ Tuy không nhìn thấy dáng vẻ của vợ lúc này, nhưng nếu đoán không nhầm, chắc chắn là đang dùng ánh mắt nhìn rác rưởi để nhìn màn hình, nhìn chằm chằm——]

[Vô danh biếи ŧɦái: Vợ như vậy thật lạnh lùng, thật quyến rũ, cũng khiến anh cảm thấy rất thích!!!]

Ngu Khương thay đổi thất bại: “…”

Cô chịu thua rồi.

Trên đời này, rốt cuộc tại sao lại có thể tồn tại một tên biếи ŧɦái liếʍ láp đến vậy chứ?

[Vô danh biếи ŧɦái: Được rồi, được rồi, vợ đừng giận anh, bây giờ anh nói ngay đây! (icon chó ngoan ngoãn ngồi xuống.jpg)]

[Vô danh biếи ŧɦái: Anh đã nhờ người xếp hàng giúp rồi, cho nên vợ bây giờ trực tiếp đến quầy số bốn, lấy món bánh chiên mà em thích nhất đi.]

Ngu Khương ngây người.

Tay thao tác nhanh hơn cả tốc độ suy nghĩ của não bộ, đợi đến lúc ý thức được mình đã gửi cái gì, Vô danh biếи ŧɦái ở đầu dây bên kia, đã ở dưới dấu “?” mà cô vừa gửi, trả lời tin nhắn mới trong tích tắc.

[Vô danh biếи ŧɦái: Yêu vợ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh thấy vợ không ăn sáng đấy!]

[Vô danh biếи ŧɦái: Không ăn sáng là không tốt đâu, quen rồi sẽ dễ bị đau dạ dày, như vậy vợ sẽ khó chịu, anh cũng sẽ đau lòng.]

[Vô danh biếи ŧɦái: Cho nên việc anh muốn vợ làm, chính là ngoan ngoãn ăn hết bữa sáng rồi mới đi học.]

[Vô danh biếи ŧɦái: Anh đã sắp xếp thời gian cho vợ rồi, bây giờ vẫn còn sớm lắm!]

[Vô danh biếи ŧɦái: Dựa theo tốc độ ăn bình thường của vợ, ăn xong bữa sáng rồi đi học cũng hoàn toàn kịp giờ.]

[Vô danh biếи ŧɦái: Vợ muốn mắng thì đợi lát nữa rồi mắng có được không?]

[Vô danh biếи ŧɦái: Anh đã bỏ tiền ra nhờ người xếp hàng, đồ chưa giao cho em, đối phương sẽ không nhận được tiền công đâu.]

[Vô danh biếи ŧɦái: Người kia đang gửi tin nhắn thúc giục anh rồi, cô ấy làm xong đơn này còn phải đi quân sự nữa, coi như là vì đàn em, vợ đi lấy đồ về trước có được không?]

Ngu Khương vừa thấy việc này còn liên quan đến người thứ ba, nhất thời không nghĩ ngợi gì nữa.

Cô rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía quầy số bốn ở đằng xa.

Đến gần, quả nhiên ở bên cạnh đội ngũ lác đác chỉ có vài người, nhìn thấy một đàn em mặc quân phục.

Đối phương đang cúi đầu nghịch điện thoại, cảm giác trước mặt có bóng người che khuất ánh sáng, liền ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của cô gái dừng lại trên khuôn mặt Ngu Khương hai giây, gần như dùng giọng điệu chắc chắn để hỏi: “Đàn chị, chị đến lấy bánh chiên ạ?”

Ngu Khương đã lấy được bữa sáng mà Vô danh biếи ŧɦái nhờ đàn em mua giúp mình.

Đồng thời, đàn em nhận được tiền công rất lễ phép tạm biệt cô: “Đàn chị, nếu chị hài lòng với dịch vụ của em, phiền chị nói với đối tượng của chị một tiếng, lần sau nếu còn có việc như thế này, xin cứ việc sai bảo em.”

Cô ấy dừng một chút, bổ sung: “Nếu cô ấy cảm thấy không đáng, lần sau có thể cho ít đi một chút.”

Ngu Khương nhịn không được hỏi cô ấy: “Xin lỗi, bạn có thể cho mình biết, cô ấy đã cho bạn bao nhiêu không?”

Sự do dự của đàn em đều viết hết lên đôi mắt to tròn sáng ngời kia.

Ngu Khương chợt hiểu ra, hứa hẹn: “Mình chỉ muốn biết một chút thôi, sẽ không bắt bạn trả lại tiền đâu.”

Đàn em thở phào nhẹ nhõm, thành thật khai báo: “Tổng cộng cho em hai trăm, tiền bánh chiên và sữa đậu nành, cũng là cô ấy cho em thêm.”