Sở Chu quá đau khổ, cảm giác cô độc tột cùng, khiến cho cả người cô hoảng hốt.
Cô không muốn tiếp tục như vậy nữa, vừa hay Hoa Nam Y hẹn cô ra ngoài chơi, cô nghĩ, lần cuối cùng đau lòng vì học tỷ, thả lỏng chính mình một lần, cứ như vậy rồi sẽ không nghĩ tới nữa.
Thế nhưng cô không ngờ rằng bản thân khi say, sẽ cùng người khác 419 a......
Được thôi, cô thừa nhận là đối phương quá đẹp, đẹp đến mức quá đáng, cô lại vừa hay muốn thả lỏng, liền đi theo người ta.
Có một số việc đã làm thì chính là đã làm, không thể coi như chưa từng xảy ra, cô và học tỷ chỉ có thể dừng lại ở đây.
Đầu ngón tay Sở Chu nhấn giữ trên khung chat của hai người, cuối cùng cô không nỡ xóa hay chặn đối phương, chỉ là bỏ ghim tin nhắn, đổi biệt danh —— học tỷ Thẩm Khinh Ly.
Giống như những học tỷ khác trong danh bạ của cô, đã trở thành học tỷ nào đó.
Có lẽ là cảm thấy không cần thiết, cứ để nằm trong danh bạ thôi, cũng có thể là không nỡ, xóa lịch sử trò chuyện thì sẽ không tìm lại được.
Sau khi cô bỏ ghim, khung chat của họ lập tức chìm xuống dưới cùng, dù sao lâu như vậy không trò chuyện, sao có thể ở đầu danh sách.
Sau đó người trên cùng trong danh sách trò chuyện đã trở thành Hoa Nam Y, mấy con số màu đỏ phía trên, cho thấy tin nhắn chưa đọc.
Sở Chu mở khung chat của hai người, liếc mắt một cái, mới phản ứng lại, hôm qua cô rời đi, quên không nói với Hoa Nam Y.
—— Sở Chu, cậu đâu rồi? Sao tớ vừa quay đầu lại đã không thấy cậu đâu?
—— Trả lời tin nhắn đi?
—— Tớ đã kiểm tra camera, mẹ kiếp, sao cậu lại chạy theo mỹ nữ rồi?
—— Tối nay? ? ? Hắc hắc hắc?
—— Thôi, tớ không làm phiền cậu nữa, về nhà nhớ trả lời tin nhắn cho tớ.
—— Chúc cậu có một buổi tối tốt đẹp.
Sở Chu nhanh chóng gõ mấy chữ trả lời —— Ở nhà, ngủ rồi.
Cô hít sâu một hơi, sau đó thở dài, cố nén cảm giác chua xót trong mũi nằm xuống giường, chuẩn bị ngủ bù.
Trong đầu cô không tự chủ được nghĩ tới học tỷ, nhưng cô phát hiện, giữa họ dường như chưa từng trải qua chuyện gì, ngay cả hồi ức cũng không biết nên hồi tưởng điều gì.
Họ chỉ trò chuyện bình thường, thích cũng chỉ là đơn phương từ phía cô, đối phương chỉ thỉnh thoảng gửi cho cô "nhớ cậu" mà thôi, yêu thầm đáng đời cô phải chịu hết mọi uất ức.
Cô đã vô số lần nghĩ tới việc từ bỏ, nhưng lại luôn không thể nhẫn tâm, sự buông thả tối qua khiến cô hiểu rõ, họ không thể tiếp tục nữa.
Thật ra người phụ nữ kia, đôi mắt giống học tỷ như đúc, hoàn toàn phù hợp với dáng vẻ của học tỷ khi trưởng thành trong lòng cô.
Đáng tiếc cô chưa từng thấy dáng vẻ trưởng thành của học tỷ, có lẽ giống như bạn tốt đã nói, học tỷ là một người hư vô mờ ảo.
Cô đang nghĩ, rốt cuộc người cô thích là người đã được cô gắn lên từng lớp filter, hay là bản thân học tỷ?
Trong khoảng thời gian này, giống như chia tay đột ngột, họ không còn trò chuyện, không còn quan tâm đối phương, khiến cô không khỏi bắt đầu tự vấn bản thân.
Sở Chu nằm trên giường suy nghĩ lung tung, có lẽ là tối qua ồn ào quá muộn, vốn dĩ không ngủ được bao nhiêu, lúc này cuối cùng không chống lại được cơn buồn ngủ, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, cô nhìn thấy học tỷ ở bên người khác, bất lực nhưng lại có chút nhẹ nhõm, khiến cô không cách nào nhìn rõ trái tim mình.