Ảnh Hậu Hệ “Câu Dẫn” O Đã Dự Mưu Đối Với Tôi Từ Lâu

Chương 6

Sở Chu từ sau khi chuyển ra khỏi nhà ở một mình, vẫn luôn ở đây.

Cô mở cửa phòng, tùy ý cởi giày để sang một bên, chân trần lên lầu chui vào phòng tắm.

Khoảng bốn mươi phút sau, cô mặc áo choàng tắm, đội mái tóc nửa khô đi ra.

Đầu tiên cô điều chỉnh lại nhiệt độ trong phòng, sau đó lấy điều khiển từ xa bấm một cái, cửa phòng thay đồ mở ra, cô chỉ tùy tiện lấy một chiếc quần đùi áo thun mặc vào.

Trước khi mặc quần áo, cô đứng trước bức tường gương, nhìn những dấu vết trên người, một đầu hắc tuyến.

Người phụ nữ kia thật tàn nhẫn, trông xinh đẹp, ăn mặc cấm dục đứng đắn, không ngờ trên giường lại điên cuồng như vậy.

Xem ra hôm nay không mặc được lễ phục rồi, cho dù là vest, dấu hôn trên cổ làm sao bây giờ?

Thôi, cô mặc quần áo vào một cách lộn xộn, quyết định đợi chuyên gia trang điểm đến rồi tính.

Nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, mặt Sở Chu đỏ bừng, cô chưa từng yêu đương, lại cùng một người không quen biết lên giường.

Mặc dù cô trong tình trạng say rượu, cộng thêm tâm trạng không tốt, dưới sự bốc đồng mới đi theo người phụ nữ đẹp đến cực hạn kia, nhưng có những chuyện đã xảy ra chính là đã xảy ra.

Sở Chu lấy điện thoại ra, mở Wechat, nhìn chằm chằm người được cô đặt ở đầu danh sách, ghi chú—— học tỷ.

Cô ghi chú người nào đó là học tỷ có rất nhiều, chỉ ghi chú hai chữ học tỷ chỉ có một người, mặc dù họ không gặp nhau mấy lần, nhưng trò chuyện lại rất nhiều.

Từ năm cô sáu tuổi, họ đã luôn trò chuyện, thời gian dài nhất không liên lạc là một tuần, mỗi lần như vậy, cô đều biết học tỷ đang bận.

Bởi vì học tỷ sau khi bận xong, sẽ giải thích với cô, mình đang bận, không thể cầm điện thoại.

Sở Chu cảm thấy công việc của học tỷ là loại bảo mật, một khi bận rộn, sẽ không thể cầm điện thoại, cho nên học tỷ không thể trả lời tin nhắn ngay lập tức.

Nhưng lần này lại khác, học tỷ đã hơn một tháng không trả lời tin nhắn, cô tưởng học tỷ xảy ra chuyện gì, gửi tin nhắn hỏi có cần giúp đỡ không, cũng không nhận được hồi âm.

Ngay lúc cô muốn bay đến đất nước mà học tỷ đang ở để tìm người, học tỷ trả lời tin nhắn.

—— Đang bận.

Sở Chu thở phào nhẹ nhõm, vội trả lời —— Có phải chị gặp chuyện gì không? Em có thể giúp gì không?

—— Không cần.

Nhìn thấy hai chữ này, tay cô đang gõ chữ khựng lại, sau đó lặng lẽ xóa những lời muốn gửi đi, trả lời —— Được, có chuyện gì nhớ tìm em.

Học tỷ không trả lời tin nhắn, cứ như vậy trôi qua mấy ngày, học tỷ đăng một bài viết lên vòng bạn bè nói về việc về nước.

Mắt cô sáng lên, lập tức bình luận —— Chị về nước rồi sao?

Kết quả giây tiếp theo, bài viết đã bị xóa, như vậy, cô cũng không dám nhắn tin hỏi, sợ học tỷ cảm thấy cô phiền.

Một ngày, hai ngày, ba ngày...... cho đến cuối tuần, cô cũng không nhận được tin nhắn của học tỷ.

Lúc này cô mới phát hiện, mình ỷ lại học tỷ đến mức nào, phải nói học tỷ chính là chỗ dựa tinh thần của cô, hai người đột nhiên mất liên lạc, là người bị ghẻ lạnh, tâm trạng của cô đương nhiên không tốt.

Sở Chu bắt đầu có chút bồn chồn bất an, lực chú ý không tập trung, thường xuyên khi làm việc sẽ nghĩ tới người này, sau đó bắt đầu suy sụp tinh thần.

Mỗi đêm đều sẽ mơ thấy người này, sau khi tỉnh lại bắt đầu chán ghét chính mình như vậy, trong khoảng thời gian này, vốn dĩ chưa tới một trăm cân, cô đã sụt mất bảy tám cân, hiện tại chỉ còn lại chín mươi cân.