Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi

Chương 14: Thu phục nữ quỷ (2)

Cô nhướng mày, nở nụ cười đầy thảnh thơi:

"Nhưng nhìn ngươi nãy giờ kiên nhẫn ngồi nghe ta luyên thuyên, thậm chí còn rảnh rỗi "góp ý" cách đánh bài, chắc cũng không phải ác quỷ gì ghê gớm. Hay là… chúng ta ngồi tám chuyện chút nhỉ?"

Nữ quỷ ngẩn ra, có chút đề phòng nhìn Trần Ngư. Dù đã chết hơn trăm năm, cô ta không ít lần gặp phải những kẻ muốn thu thập mình—những đạo sĩ, thầy phong thủy, thậm chí cả thiên sư. Nhưng như Trần Ngư, trẻ tuổi mà dám "chọc ghẹo" cô ta thế này, thì quả thật là lần đầu tiên. Dù vậy, sau lần đối mặt vừa rồi, nữ quỷ chẳng dám xem nhẹ cái cô nhóc Tây Thi này chút nào.

"Ý gì?" Nữ quỷ lạnh lùng hỏi, cơ thể căng thẳng nhưng vẫn cố giữ vẻ nghiêm túc.

Trần Ngư bỗng dưng nghiêm mặt, tiến lại gần một bước, rồi nhẹ nhàng hỏi:

"Vậy ngươi định đi đầu thai ngay bây giờ luôn hay là muốn ta... "tấu" thêm một trận nữa rồi đi đầu thai tiếp?" Trần Ngư hỏi, giọng điệu vô cùng chân thành.

"Ngươi... tìm chết!" Nữ quỷ tức giận, thân thể lập tức tỏa ra một luồng khí lạnh. Ám khí dày đặc bao trùm cả khu rừng trúc, cuốn theo bóng tối bàng bạc dưới ánh trăng, khiến cho nữ quỷ gần như biến mất khỏi tầm mắt. Mọi thứ xung quanh chỉ còn ánh sáng mờ nhạt từ chiếc điện thoại của Trần Ngư, vẫn kiên trì chớp nháy.

"Xem ra cô nàng thật sự muốn động thủ rồi." Trần Ngư nhún vai, không hề nao núng. Tay cô vừa khẽ đưa ra, định lấy một lá bùa đuổi quỷ cấp trung ra nhưng bỗng nhiên, trong đầu cô nảy ra một suy nghĩ: "Lá bùa này đâu có đáng giá tới hai mươi vạn đâu nhỉ?" Thế là cô đổi ý, nhanh chóng rút ra sáu lá bùa đuổi quỷ cấp thấp hơn.

"Khai!" Trần Ngư không do dự, dùng một ngón tay điểm nhẹ lên trán, mở phong ấn Âm Dương Nhãn. Ngay lập tức, mắt cô trợn lên, nhìn thấy những làn sương mù đen kịt, làn khí âm hắc đang vờn xung quanh.

Trần Ngư nhanh chóng xác định được vị trí của nữ quỷ. Cô không do dự, giơ tay lên và phóng ra một lá bùa đuổi quỷ cấp thấp. Lá bùa vừa bay ra, ánh sáng vàng kim lóe lên trong không khí, tụ lại giữa không trung cách cô một mét. Linh quang từ lá bùa chớp lên, nhanh chóng thu nhỏ lại và bao trùm lấy nữ quỷ.

Nữ quỷ, vốn ẩn nấp trong lớp âm khí dày đặc, tưởng chừng như sẽ lao thẳng vào Trần Ngư từ trên không trung. Nhưng ngay khi vừa chạm vào lá bùa, cô ta bị xiềng xích ánh sáng từ bùa đuổi quỷ siết chặt, khiến thân hình ngã xuống đất, giãy giụa không ngừng nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể thoát được. Ánh sáng từ lá bùa lấp lánh, từng ngón tay dài và đen của nữ quỷ từ từ thu lại, cho đến khi chúng trở lại bình thường. Đôi mắt đỏ như máu của cô ta cũng dần chuyển về màu đen trắng bình thường.

"Buông ta ra, ta không muốn đầu thai đâu!" Nữ quỷ gầm lên, điên cuồng giãy giụa.

Trần Ngư nhìn cô ta, mỉm cười an ủi: "Dù âm khí của ngươi khá nặng nhưng không phải là sát nghiệt gì quá lớn. Nếu ở dưới địa phủ mà cải tạo lại, ngươi vẫn còn cơ hội để đầu thai vào kiếp sống mới, cũng không phải là không có hy vọng đâu."

"Ta không muốn đầu thai, không muốn đâu!" Nữ quỷ gào lên, giọng khàn đặc vì tức giận.

Trần Ngư đã quen với những tình huống thế này, cô nhẹ nhàng thở dài, rồi từ hông lấy ra một chiếc la bàn nhỏ, giơ tay ném vào không trung, vừa nói: "Vì ngươi có giá trị 100 vạn, ta sẽ tự mình mở quỷ môn, tiễn ngươi qua đó."

Phương pháp đuổi quỷ chủ yếu chia thành hai kiểu: Một là đưa quỷ hồn về địa phủ để bọn họ xử lý, còn kiểu thứ hai là trực tiếp tiêu diệt quỷ hồn, khiến chúng tan biến hoàn toàn, không còn dấu vết nào trong ba giới nữa.

Tuy nhiên, phương pháp đưa quỷ hồn về địa phủ cũng chia thành hai kiểu. Kiểu đầu tiên là báo cho quỷ sai đến đón quỷ hồn. Quỷ hồn này sẽ bị đưa về địa phủ như tội phạm đang bị truy nã, chắc chắn sẽ phải chịu sự xử phạt nghiêm khắc của địa phủ. Còn kiểu thứ hai, thầy đuổi quỷ sẽ tự mở quỷ môn, trực tiếp đưa quỷ hồn vào địa phủ. Phương pháp này gọi là siêu độ. Khi quỷ hồn được đưa qua quỷ môn, sẽ bị linh lực của thầy đuổi quỷ tinh lọc. Những quỷ hồn này sẽ được địa phủ điều tra lý do vì sao họ vẫn lẩn quẩn ở nhân gian. Nếu nguyên nhân hợp lý, thì họ sẽ được xử lý nhẹ nhàng hơn.

La bàn trên tay Trần Ngư phát ra hai tiếng "ong ong" và ngay lập tức, một cánh cửa quỷ môn mở ra trước mặt nữ quỷ, phát ra ánh sáng bạc mờ ảo. Cánh cửa này có kích thước gần tương đương với cửa phòng ngủ bình thường, phía sau là một dải quang lộ bạc sáng rực. Đoạn quang lộ này chính là con đường linh lực do thầy đuổi quỷ tạo ra, giúp tinh lọc và thanh tẩy quỷ hồn.

Nữ quỷ bước qua quang lộ tinh lọc, cơ thể cảm nhận được sự nhẹ nhõm khi hầu hết oán khí trên người đã được gột rửa.

"Đi thôi." Trần Ngư nói, tay đẩy nhẹ vai nữ quỷ, khẽ thúc giục nàng bước vào quỷ môn.

"Ta không muốn vào, ta không muốn đầu thai... Ta cầu xin ngươi, còn có chuyện ta chưa làm xong, ta vẫn đang chờ người đến, ta..." Nữ quỷ cố gắng van nài nhưng chưa nói hết câu đã bị Trần Ngư đẩy mạnh vào quỷ môn. Cánh cửa quỷ môn lập tức khép lại, chỉ để lại ánh sáng mờ mịt trước khi biến mất. La bàn trong không trung xoay một vòng rồi lại trở về tay Trần Ngư.

“Ai mà sống một đời mà không có chút tiếc nuối chứ?” Trần Ngư lẩm bẩm, giọng nhẹ nhàng vang vọng trong không gian tĩnh mịch của rừng trúc.

Khi Trần Ngư còn nhỏ, tám tuổi đã theo ông nội đi trừ quỷ. Lúc ấy vì còn quá nhỏ, mỗi lần trở về từ những cuộc đuổi quỷ, cô thường cảm thấy chán nản và đầy buồn bã, bởi mỗi lần gặp phải những linh hồn u ám, cô cảm nhận được sự bi thương của họ. Ông nội thấy vậy, liền nói một câu với cô:

“Nha đầu, nhớ kỹ nhé, sống trên đời ai chẳng có vài tiếc nuối. Nhưng mà đã chết là đã chết, người khác đều đi đầu thai hết rồi, sao chỉ mình không đi?” Ông nội vỗ vỗ đầu Trần Ngư, tiếp tục dạy bảo: “Tiếc nuối chỉ là thứ mình tự tạo ra thôi, khi còn sống mà không chịu cố gắng, chết rồi thì còn làm được gì nữa?”