Trần Ngư mở chiếc túi ra, bên trong là những vật dụng kỳ lạ quen thuộc mà ông lão hay dùng trong những lần bắt ma. Cô không khỏi bật cười, pha chút bất lực:
“Ông vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn con kế thừa y bát của ông để làm thầy bắt ma, đúng không?”
"Cha con là thị trưởng, ta nào dám nghĩ vậy!" Ông lão thầy cúng bực bội, trừng mắt nhìn cô. "Hồi đó nhặt con về, con đã mất hai hồn. Do khoảng thời gian hồn phách bị thiếu hụt, thể chất con đã xảy ra chút thay đổi. Ta mới dạy con huyền học để cải thiện thể trạng, chứ không ngờ ngươi lại có thiên phú bẩm sinh trong việc bắt ma, còn tự mình khai mở được Âm Dương Nhãn!"
Ông lão ngừng lại, chợt thở dài. "Ta chỉ nghĩ dạy con một cái nghề, sau này cũng dễ kiếm sống."
Nghe vậy, Trần Ngư quay sang nhìn ông đầy hoài nghi, ánh mắt như muốn nói: Ông chắc chắn không giấu con chuyện gì nữa chứ?
"Ta lừa con lúc nào chứ!" Ông lão tức tối, vừa thổi râu vừa trừng mắt. "Ngày xưa, khi ta còn trẻ, nếu ai muốn mời ta đi trừ tà, không bỏ ra vài trăm triệu thì đừng mong thấy được mặt ta."
Trần Ngư nhíu mày, biểu cảm như muốn nói: Ông cứ thoải mái nói đi, con đâu có cách nào kiểm chứng mấy chuyện đó.
"Thôi, thôi, không tranh cãi nữa." ông lão lắc đầu, mặt đầy vẻ từ bỏ ý định giải thích. "Cha con là thị trưởng, đoán chừng sau này con cũng chẳng thiếu tiền. Nhưng mà con đã bước chân vào cái nghề này rồi, trong thành phố quỷ quái thường hung dữ hơn ở quê. Những món đồ này là để con phòng thân, tốt nhất là không phải dùng đến."
Trần Ngư lục lọi trong túi, bất ngờ lôi ra một chiếc la bàn cỡ bàn tay. Cô nhìn nó, không giấu được vẻ ngạc nhiên. "Cả cái la bàn này ông cũng cho đi được à? Đây chẳng phải bảo bối ông quý nhất sao?"
"Đừng có làm rớt nó!" Ông lão hốt hoảng, vờ như định giật lại.
Thấy vậy, Trần Ngư nhanh chóng rụt tay về, giữ chặt chiếc la bàn trong tay mình.
Ông lão cũng không cố giành nữa, chỉ nghiêm túc dặn dò: "Cái la bàn này là linh vật nhưng trước khi con biết cách sử dụng thành thạo, tốt nhất đừng dùng nó ở bên ngoài. Nếu không, con rất dễ làm mất."
Trần Ngư nghe vậy thì bật cười, không mấy để tâm:
"Làm mất? Chẳng lẽ nó có chân dài tự chạy đi à?"
Ông lão nhíu mày, đáp gọn:
"Đến lúc đó con sẽ tự hiểu."
Dường như muốn nói thêm gì đó nhưng ngay lúc ấy, Trần Dương – anh trai của Trần Ngư – đã bước tới. Anh lễ phép lên tiếng:
"Thật xin lỗi, chúng tôi không thể nán lại thêm. Nếu còn chần chừ, trời tối sẽ không kịp ra khỏi núi."