"Đang làm cái gì vậy!?"
Khi cả đám đang hăng say tám chuyện, một bóng người lặng lẽ xuất hiện sau lưng họ. Không khí lập tức trầm xuống, tất cả ngậm miệng và lặng lẽ rời khỏi chỗ Sở Hoàn.
"Sở Hoàn, vào văn phòng tôi một lát."
Xong rồi, cái gì đến cũng đã đến. Hôm nay đúng là xui tận mạng, chẳng lẽ lời bố anh nói lại đúng thật sao?
Bước vào văn phòng giám đốc, anh nghe ông sếp đầu hói bắt đầu thao thao bất tuyệt về những lời hứa hẹn kiểu "bánh vẽ". Nhưng Sở Hoàn chẳng thèm để ý, chỉ chăm chăm nhìn cái đầu bóng loáng của ông, tâm trí trôi dạt.
Thời buổi này kiếm việc khó thật… Mình học ngành quản trị kinh doanh mà giờ làm công việc này, sếp thì bất tài, lại thích đùn đẩy trách nhiệm, đồng nghiệp thì lắm chuyện, chỗ nào cũng toàn dây mơ rễ má. Nhưng mà lương lại không đến nỗi nào… Ít ra còn khá hơn vài đứa bạn cùng khóa. Nghĩ mà thấy buồn muốn khóc.
"Sở Hoàn, hành vi hôm nay của cậu thực sự không thể chấp nhận được."
Sở Hoàn cúi đầu, ngoan ngoãn đáp:
"Dạ, lần sau tôi nhất định chú ý hơn."
"Công ty chúng ta có quy định rõ ràng cấm chuyện yêu đương trong văn phòng. Hơn nữa, hành vi của cậu hôm nay không chỉ dừng lại ở chuyện đó."
"Nhưng tôi không làm gì cả."
"Số điểm tích lũy tháng này của cậu…"
Sếp hói đầu đột nhiên ngẩng lên, kinh ngạc khi nghe lời phản bác của Sở Hoàn:
"Cậu vừa nói gì?"
Sở Hoàn nhìn rõ đầu hói của sếp, chỉ còn vài sợi tóc thưa thớt được chải tạo kiểu kỹ càng. Những sợi tóc ấy khẽ run rẩy theo động tác của ông, trông chẳng khác nào vài con giun nhỏ đang ngọ nguậy.
Dù thế nào cũng không thể để họ trừ tiền lương của mình!
Sở Hoàn chống tay lên bàn, nhìn thẳng vào sếp, quả quyết nói:
"Tôi và hai người đó chỉ là đồng nghiệp bình thường, không hề có bất kỳ mối quan hệ nào khác. Tôi chỉ tình cờ gặp họ ở cầu thang. Ông có thể gọi Trình Hồng lên mà hỏi!"
Sếp hói đầu nhìn anh vài giây, rồi quả thật đứng dậy ra ngoài gọi Trình Hồng.
Hành động đó chẳng làm Sở Hoàn ngạc nhiên. Trình Hồng có năng lực hơn anh nhiều, nên sếp cũng không dám làm căng với cô ấy.
Từ chỗ ngồi của mình, Sở Hoàn nhìn ra bên ngoài và nhận được vài ánh mắt đầy cảm thông từ đồng nghiệp.
Không lâu sau, sếp quay lại, mang theo dáng vẻ hơi hoang mang. Bụng bia của ông nhô ra, kết hợp với tứ chi ngắn ngủn, trông chẳng khác nào một con cóc.
Mà gọi ông ta là cóc còn tổn thương danh dự của cóc. Cóc còn có ý nghĩa tốt lành như thiềm thừ hay nguyệt thiềm, chứ ông ta thì chẳng được cái gì.
Không biết Trình Hồng đã nói gì, nhưng khi trở về, sếp thậm chí còn quên luôn chuyện trừ lương của Sở Hoàn.
"Cậu… cậu ra ngoài đi."
Nghe vậy, Sở Hoàn vui vẻ đứng dậy, chẳng buồn đổ cốc nước ấm vốn định lấy lòng sếp.
Thế là xong!
Vừa về chỗ, có người hỏi ngay:
"Sở Hoàn, bị trừ bao nhiêu điểm tích lũy rồi?"
Sở Hoàn cười tươi như hoa, đôi mắt cong cong:
"Không bị trừ gì hết!"
"Ồ, sếp đổi tính à?"
"Đã nói rồi, tôi chỉ là người qua đường vô tội mà."
"Không bị phạt nặng nhưng vạ lây là khó tránh. Cậu đúng là gặp may đó."
"Ừ, chắc vậy."
Tuy nhiên, sau ngày hôm đó, Sở Hoàn cảm thấy vận may của mình chẳng khác nào pháo hoa – lóe sáng trong phút chốc rồi vụt tắt.