Khuynh Thành Độc Hậu: Đích Nữ Muốn Xoay Mình

Chương 5: Chắc chắn là chạm vào chỗ đau

Hứa Lâm An vô cùng kinh ngạc, săm soi Lê Nhất Hàn kỹ lưỡng từ trên xuống dưới:

“Chà chà, Lê huynh, chúng ta đồng môn đã hơn mười năm, vậy mà không biết nhà huynh lại như thế này? Đây chẳng phải vị hôn thê chưa qua cửa của huynh sao? Cớ gì còn phải giúp huynh lo liệu cả nhà thế này?”

Một chút đồ ăn mang tới vốn dĩ chẳng có gì to tát, nhưng làm đối thủ, chắc chắn phải nhắm đúng chỗ đau mà châm chọc.

Ánh mắt Lê Nhất Hàn càng thêm âm u, sắc mặt tái nhợt, lòng nóng như lửa đốt. Hắn ta nhìn Lộ Kỳ Phán thật sâu, mong nàng tự mình giải thích.

Tiếc rằng, Lộ Kỳ Phán chỉ rụt cổ lại, dáng vẻ như con chim cút, ra điều không hiểu ý.

Lê Nhất Hàn vốn khéo léo che đậy, mọi hành động đều thông qua ám chỉ để đạt mục đích, tuyệt nhiên không nói thẳng khiến bản thân mang tiếng xấu.

Ngày xưa, khi nàng còn xem trọng hắn ta, luôn phối hợp những ám hiệu ấy, tự cho rằng đó là sự thấu hiểu tâm ý. Nhưng nay nàng không phối hợp nữa, để xem hắn ta làm thế nào thoát khỏi tình cảnh này.

Tiết tiểu thư đứng bên im lặng nhìn Lê Nhất Hàn, trong ánh mắt dần hiện lên chút khinh thường.

Hứa Lâm An đảo mắt, bỗng chợt đưa tay kéo xuống mạng che mặt của Lộ Kỳ Phán, miệng nói:

“Lê huynh chưa từng nhắc đến vị hôn thê nào, chắc hẳn phải là mỹ nhân…”

Nửa câu sau lập tức bị chặn lại. Hứa Lâm An nuốt nước bọt, không thốt được nên lời.

Khuôn mặt đầy vết phồng rộp của Lộ Kỳ Phán hiện ra trước mắt mọi người, chẳng ai chuẩn bị trước cảnh tượng này, đều giật mình lùi lại, dáng vẻ tránh né.

Lộ Kỳ Phán sững sờ tại chỗ, rồi nhanh chóng che mặt, nói vội:

“Không… không phải như vậy. Đây là do ta không cẩn thận khi rán đồ, dầu bắn vào, ta vốn không phải như thế…”

Vừa nói, nàng vừa nhìn Lê Nhất Hàn vài lần. Thấy gương mặt đen như mực của hắn ta, nàng như bị dọa sợ, tay buông lỏng khiến hộp thức ăn rơi xuống đất. Nàng che mặt, quay người chạy đi.

Tiết tiểu thư trừng mắt nhìn Hứa Lâm An:

“Xem ngươi đã làm ra chuyện tốt đẹp gì đây? Còn bày đặt đùa cợt nữa! Ngươi không thể lịch sự hơn chút sao?”

Hứa Lâm An ngượng ngùng cười, rõ ràng rất thân thiết với Tiết tiểu thư, vội giải thích:

“Không phải, không phải, Linh Linh, ta nào có biết mặt nàng ấy sẽ như vậy… À, nàng ấy nói chỉ là không cẩn thận, ta…”

Tiết tiểu thư bĩu môi:

“Thôi đi, người ta chỉ không may thôi. Chăm sóc cẩn thận thì sẽ ổn. Ngươi hành xử như thế thật khó coi. Hừ!”

Trước khi rời đi, Tiết tiểu thư còn liếc nhìn Lê Nhất Hàn đầy ẩn ý:

“Vị hôn thê hiền thục thế này, Lê công tử cũng không vừa mắt sao? Uổng phí tấm lòng của người ta.”

Liếc qua hộp thức ăn rơi trên đất, nàng ta tiếc nuối lắc đầu.

Lê Nhất Hàn nghẹn cứng cả buổi, không nói nổi một lời, tức giận bước qua hộp thức ăn, còn đá mạnh một cái rồi bỏ đi. Hắn ta thực sự không chịu nổi ánh mắt ngầm hiểu của đồng môn xung quanh.

Dường như ánh mắt ấy đang nói: Hôm nay mới nhận ra, thì ra Lê Nhất Hàn là con người như vậy.

Những người đứng xem thích thú như được chứng kiến một vở kịch hay, cảm giác ấm ức vì bị lu mờ trong văn hội trước đó cũng theo đó mà tan biến.

Ai nấy đều biết có vị đại nhân đang quan sát, nhưng sự đố kỵ giữa người với người vẫn chẳng thiếu, mà kẻ như Lê Nhất Hàn lại càng dễ khiến người ta ganh ghét.

Giữa hoa viên, Hoa Nguyên Dục - dáng người cao ráo - cùng văn nhân áo trắng chậm rãi bước ra.

Văn nhân áo trắng sa sầm mặt mày, bực bội nói:

"Lãng phí đồ ăn, thật đáng xấu hổ. Lại còn vứt đồ ăn ngay tại đây nữa."

Cú đá cuối cùng của Lê Nhất Hàn để lại cho y ấn tượng không mấy tốt đẹp.

Thật vậy, trước đây hẳn là mù mắt mới có chút thiện cảm với hắn ta. Nhưng đang lẩm bẩm phàn nàn, y cúi xuống nhìn liền giật mình thất sắc:

"Điện hạ, người đang làm gì vậy?"

Đôi mắt của ta có vấn đề chăng? Sao lại thấy đường đường là Lục điện hạ đang cúi xuống nhặt thức ăn trong hộp, thậm chí còn cắn thử một miếng?

Chuyện này… đúng là khó tin!

Điện hạ bình thường ngay cả chút đồ ăn cũng phải qua mấy người thử độc, nay lại tùy tiện như vậy, thật muốn gây chuyện gì đây?

Chọn một miếng trong hộp, Hoa Nguyên Dục liếc nhìn rồi như bị ma xui quỷ khiến, cắn thử. Chẳng mấy chốc, hắn nhổ ngay ra.

Khuôn mặt tuấn tú thoáng đen lại, Hoa Nguyên Dục tự thấy mình đúng là hồ đồ, sao lại làm ra chuyện ngu ngốc thế này.

Hắn chìa tay ra với người hầu cận bên cạnh:

"Ừm?"

A Hải - kẻ hầu cận đang ngơ ngác đứng trong gió - chẳng hiểu gì, đành bước tới một bước:

"Điện hạ?"

"Nước." Hoa Nguyên Dục lạnh lùng ra lệnh.

A Hải vội vàng dâng túi nước mang bên mình. Hoa Nguyên Dục nhanh chóng súc miệng.

Văn nhân áo trắng quay đầu, cố nén cười, nghĩ thầm: "Cho ngươi chừa cái thói làm màu, đáng đời."

Nhớ lại hình ảnh Lộ Kỳ Phán đầy vẻ mãn nguyện khi vào thư viện, Hoa Nguyên Dục không khỏi cảm thấy khó chịu, buột miệng:

"Nữ nhân kỳ quặc."

Về phần Lộ Kỳ Phán, nàng đã thành công đào hố khiến Lê Nhất Hàn mất mặt, tâm trạng vui vẻ quay về nhà. Trên đường về, nàng còn ghé qua y quán, lấy thêm hai thang thuốc chữa bỏng để làm tròn vai diễn của mình.