Tiếng nói của hai người bỗng chốc hạ thấp, chẳng còn để ý đến những cuộc thảo luận bên ngoài.
Cuộc tranh luận cuối cùng không đi đến hồi kết. Sau khi văn hội kết thúc, các tú tài lần lượt rời đi. Lê Nhất Hàn có phần thất vọng liếc nhìn lầu các vốn chẳng hề có chút động tĩnh nào.
Thầy từng bảo rằng hôm nay sẽ có một vị đại nhân xuất hiện, bảo hắn ta tận lực thể hiện để con đường làm quan sau này thêm thuận lợi.
Lẽ nào những gì hắn ta thể hiện vẫn chưa đủ tốt, chưa đủ nổi bật? Vì sao đối phương chẳng thèm xuất hiện?
Vị đại nhân được nhắc đến rốt cuộc là ai?
Lê Nhất Hàn mang đầy tâm sự, đi chậm rãi ở phía sau, chợt nghe giọng ồm ồm khó ưa của Hứa Lâm An vang lên:
“Ha ha, Lê Nhất Hàn, vị hôn thê của ngươi đến tìm kìa! Mau lại đây nào! Ta nói ngươi giấu kỹ thật đấy, chúng ta đồng môn bao năm, vậy mà không biết ngươi đã đính hôn rồi?”
Lê Nhất Hàn giật bắn người, ba chữ “vị hôn thê” như câu chú giam cầm, làm đầu hắn ta ong lên, sát khí dâng tràn.
Không màng đến ý tứ trêu chọc trong lời Hứa Lâm An, hắn ta liếc mắt đã thấy Lộ Kỳ Phán che mạng, gương mặt lập tức sa sầm.
Hắn ta từng nói mình không thích sự xa hoa, vì thế Lộ Kỳ Phán luôn ăn mặc giản dị. Nhưng nay, lời nói oang oang của Hứa Lâm An đã làm mọi người đều biết, thân phận đã lộ, che mạng liệu còn có ích gì?
Một cơn tức giận trào dâng trong lòng, ánh mắt Lê Nhất Hàn đầy u tối: “Sao ngươi lại đến thư viện này?”
Không phải đã nói đợi hắn ta thi đỗ mới chính danh với nàng sao?
Lộ Kỳ Phán cúi đầu, hai tay nắm chặt hộp thức ăn. Trong mắt người ngoài, nàng như vì bị chất vấn mà bối rối, nhưng thực tế, nàng đang cực lực kìm nén.
Hình ảnh của Lê Nhất Hàn năm xưa giờ đã xa lạ, lần này gặp lại, nàng mới biết nỗi hận trong lòng vẫn chưa phai nhạt.
Không phải nàng hận sự tàn nhẫn của hắn ta, mà hận hắn ta trước khi chết còn cố ý nói cho nàng biết, nhũ mẫu của nàng không phải vì bệnh mà chết, mà chính do hắn ta tìm người sát hại.
Còn cả Xuân Lam, và những người thân cận khác, tất cả đều vì bàn tay hắn ta mà chết không toàn thây.
Từ giây phút đó, nỗi đau khắc sâu trong tim nàng, từng ngày gặm nhấm, khiến nàng dù đã chết vẫn không thể yên lòng.
Nam nhân này, sát nhân vô số.
Nam nhân này, ngay cả khi chết cũng không để nàng được thanh thản.
“Lê đại ca… À không, Lê công tử, ta chỉ nghe nói lâu rồi ngài không về học nên muốn đến thăm. Tình cờ gặp được Tiết Tiểu Thư, nên…”
Lộ Kỳ Phán cúi mắt. Thái độ hiện tại của hắn ta xem như đã nhẹ nhàng, ngày nào đó xé toạc lớp mặt nạ, nàng mới biết lòng dạ nam nhân này đen tối đến mức nào.
Nhũ mẫu của nàng từng nuôi hắn ta như con ruột, thế mà hắn ta không những không báo ân, lại chỉ vì muốn chọc tức nàng mà ra tay độc ác, làm nhục người rồi phanh thây, còn cố tình dẫn vài con chó dữ đến tranh xác. Người thường ai làm được điều này? Có bao nhiêu người dám nghĩ ra?
Tiết tiểu thư phụ họa thêm: “Đúng vậy, đúng vậy, ta thấy cô nương này đứng rất lâu ngoài cửa nên đưa nàng vào cùng, à…”
Lê Nhất Hàn nghẹn lời, căm hận nhìn Tiết tiểu thư một cái, ngoài mặt không dám tỏ thái độ gì với con gái của tri huyện.
Hứa Lâm An cười hề hề, cảm thấy chuyện này thật thú vị.
Từ lâu hắn ta và Lê Nhất Hàn vốn không thuận hòa, thường xuyên nhìn nhau không vừa mắt. Vừa rồi trong văn hội đã không ít lần đấu khẩu gay gắt, nay hiếm hoi phát hiện được một điểm yếu của đối phương, khóe miệng lập tức nhếch lên đầy hả hê.
Cái gã tú tài chua ngoa này, quả nhiên chỉ là một kẻ giả nhân giả nghĩa.
Có vị hôn thê mà chưa bao giờ hé môi nhắc đến. Nhìn dáng vẻ của cô nương kia, trong lòng chắc chắn đã chịu không ít tủi nhục. Ngay cả cách xưng hô cũng phải cố làm ra vẻ xa cách.
Không chỉ Hứa Lâm An nghe rõ, những kẻ đứng xem cũng nhanh chóng nhận ra điều bất thường. Ánh mắt nhìn Lê Nhất Hàn lập tức mang thêm chút giễu cợt.
Người ta nói khi thành đạt thì ‘tào khang chi thê’. Đằng này, còn chưa đến mức tào khang đã khinh thường như thế rồi sao?
Lê Nhất Hàn hít một hơi thật sâu. Tâm cơ lúc này của hắn ta chưa được sâu sắc như về sau, không kiềm được liền lên tiếng:
“Sao ngươi không đến nhà ta?”
Đúng ngay ý đồ của nàng, Lộ Kỳ Phán khẽ co người lại, đáp nhỏ:
“Cái này… Ta chỉ muốn để huynh nếm thử. Đợi huynh thi xong, ta sẽ làm mang đến nhà. Nhưng ta sợ… sợ huynh không kịp ăn, lỡ mà thi cử lại không tốt thì sao?”
Nửa câu cuối nhẹ như tiếng muỗi, nhưng cũng đủ để vài kẻ tai thính nghe được mà bật cười khẽ.