Diệp Hi Kinh nói: "Thành phố chỗ quê cô ấy cũng đâu có nhỏ đến vậy."
"Ở đâu?"
Diệp Hi Kinh nói: "Thiết Lĩnh."
Lương Uyển Nhân dừng lại một chút rồi nói: "Đúng là không nhỏ."
Lúc này, Thiên Đại Lan đến từ Thiết Lĩnh đã thay váy xong, đang còn ngắm trái nghía phải trong gương, cảm thấy vô cùng vừa lòng.
Diệp Hi Kinh cũng rất hài lòng, vừa theo hướng dẫn của nhân viên mà quẹt thẻ, vừa lên kế hoạch là sẽ đưa Thiên Đại Lan lên lầu để tẩy đi lớp trang điểm vụng về trên mặt rồi trang điểm lại lần nữa.
Lương Uyển Nhân nhắc nhở: "Sắp đến giờ hẹn rồi."
Cô ta lại liếc nhìn Thiên Đại Lan - vóc dáng cao gầy, trang điểm vừa đậm vừa sắc sảo, cũng không xấu, có điều lông mi lại chuốc lên như chân nhện, vừa vụng về lại cứng nhắc.
Sau khi tẩy trang, hẳn chỉ là một người đẹp thường thường.
Nhà hàng đã đặt trước ở tầng cao nhất, muốn lên đó thì phải đi thang máy.
Đây là lần đầu tiên Thiên Đại Lan đi thang máy có kính trong suốt như thế này, cô lại còn sợ độ cao, thế nên không dám nhúc nhích mà chỉ đứng đó nhìn chằm chằm ra bên ngoài lớp kính - vừa tò mò, vừa sợ hãi lại vừa mong đợi, giống như lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một con hươu sao.
Lương Uyển Nhân trừng mắt nhìn Diệp Hi Kinh, nhưng Diệp Hi Kinh không hề đáp lại mà chỉ chăm chú nhìn Thiên Đại Lan.
Bó tay bó chân, nhưng mà trông đáng yêu phết.
Chỉ là kiểu đáng yêu này còn có thể coi là tình thú trong thuở đầu yêu đương, nhưng một khi đạt đến giai đoạn ổn định, hơn nữa lại còn là yêu xa, lại sẽ phai nhạt đi không ít.
"Sao anh Tiển Nghiên lại đột nhiên muốn gặp cô ấy?" Lương Uyển Ân nói: "Tôi còn tưởng anh ấy không quan tâm tới sinh hoạt cá nhân của cậu chứ."
"Tôi cũng không biết." Diệp Hi Kinh nói: “Cậu cũng biết mà, anh ấy là kiểu... Ừm..."
Ngừng một chút, hắn nói: "Anh trai tôi chỉ chọn những người mà hẹn hò với mục đích tiến tới hôn nhân thôi."
Thiên Đại Lan khen ngợi: "Quan điểm yêu đương xuất sắc thế."
Diệp Hi Kinh tiếp tục nói: "Anh ấy chỉ chọn đối tượng kết hôn mà có thể "duy trì cuộc hôn nhân ổn định ngay cả khi giữa bọn họ không có tình yêu"."
Thiên Đại Lan cảm thán: "Quan điểm hôn nhân gì mà nát bét vậy."
Lương Uyển Ân ở bên cạnh trừng mắt nhìn cô vài lần.
Thiên Đại Lan cũng không để ý, cô chỉ ngẩng đầu nhìn những ngọn đèn pha lê được trang trí trên mái vòm của trung tâm thương mại, ngắm nhìn ánh nắng rực rỡ chiếu qua lớp kính trong suốt.
Cô không quan tâm đến người anh trai bí ẩn và cổ hủ kia lắm, cũng chẳng quan tâm đến mục đích của Diệp Hi Kinh khi yêu cầu cô đến đây; cô thậm chí còn có thể nhẫn nhịn mà không cãi nhau với Lương Uyển Nhân, cũng có thể thay qua bộ quần áo mới theo ý muốn của Diệp Hi Kinh.
Bởi vì cô thích Diệp Hi Kinh.
Giống như việc khi mang một đôi giày đẹp và thoải mái, cô có thể bỏ qua những vết bẩn nhỏ trên bề mặt nó vậy.
Ba người đã đến nơi.
Nhà hàng mà bọn họ hẹn nhau nằm ở tầng cao nhất, chỗ ngồi được đặt trước cũng nằm bên cạnh ô cửa sổ lớn sát đất, nhìn xuống một góc thành thị ngập trong vàng son.
Người phục vụ đi trước dẫn đường cho Thiên Đại Lan và những người khác, Thiên Đại Lan phát hiện đã có một người đàn ông đang ngồi ở đó rồi.
Người đàn ông này có làn da rất trắng, khuôn mặt thanh lãnh tuấn tú, mặc áo sơ mi trắng vest đen, thắt cà vạt xanh navy, giống như nam chính trong mấy bộ phim Hàn Quốc mà Thiên Đại Lan từng xem.