Đúng lúc này cửa phòng mở ra, một nha hoàn bưng theo chậu nước bước vào.
Nhìn thấy nha hoàn ấy, Triệu Trường Ca ngay lập tức hoảng hốt.
Xuân Hoa?
Chẳng lẽ, nàng đã được trao cho cơ hội sống lại, có thể trọng sinh?
Nàng thật sự xuyên qua và trọng sinh lại sao?
"Tiểu thư, ngươi tỉnh rồi!". Xuân Hoa nhìn thấy Triệu Trường Ca ngây người, liền vội vã cười, bưng chậu rửa mặt qua đặt xuống, rồi đi tới hầu hạ nàng rời giường.
Triệu Trường Ca đã quen với việc được Xuân Hoa chăm sóc, trợ giúp để nàng mặc y phục. Sau đó nàng ngồi trước gương đồng, nhìn chính mình trong gương.
Nàng thật sự đã trọng sinh!
Không chậm trễ, Triệu Trường Ca nhẹ nhàng hỏi Xuân Hoa và biết mình đã quay về thời điểm một năm trước - khi nàng mới chỉ mười tuổi.
Thật tốt quá!
Ngồi trước gương, nàng ngây người một lúc lâu, hồi tưởng lại tất cả những gì đã trải qua. Sau nửa ngày, Triệu Trường Ca cuối cùng nở một nụ cười tươi rói, rạng ngời.
Trong đời này, nàng sẽ không bao giờ làm cái người tự cho mình đúng - xuyên qua chỉ để rơi vào cái bẫy ngọt ngào kia nữa!
Xuân Hoa đứng một bên, lặng lẽ nhìn Triệu Trường Ca, cảm thấy có chút lạ lùng. Nàng không biết vì sao, nhưng cảm giác như tiểu thư của mình hôm nay có gì đó khác thường…
"Tiểu thư, người muốn rửa mặt sao?" Xuân Hoa sau một lúc thất thần, lập tức nhẹ nhàng hỏi.
Nghe thấy giọng của Xuân Hoa, Triệu Trường Ca hồi phục lại tinh thần, khẽ gật đầu.
Được nàng đồng ý, Xuân Hoa liền lùi về phía sau, đi đến nơi giao giữa nội thất và ngoại thất, quay người nhẹ nhàng mở cửa. Sau khi ra ngoài, nàng phân phó đám nha hoàn vài câu rồi trở lại bên cạnh Triệu Trường Ca.
Một lát sau, ba nha hoàn lần lượt bưng đồ vào. Một người đặt chậu nước lên bồn giá, rồi đứng vào một góc phòng. Hai người còn lại đứng bên cạnh, tay cầm các đồ dùng cá nhân.
Triệu Trường Ca liền hướng ánh mắt về phía một nha hoàn đang cầm một chiếc hộp nhỏ.
Chiếc hộp đó chính là thứ mà nàng ở kiếp trước đã tự chế ra – “Sữa rửa mặt phiên bản cổ đại”. Trong đó chứa bạch đinh hương, bạch củ ấu, bạch tằm khô, bạch cập, bạch xấu, bạch phụ tử, bạch phục linh, bồ kết, đậu xanh… tất cả được nghiền thành bột. Mỗi lần rửa mặt, nàng sẽ lấy một ít phấn này đắp lên mặt, rồi dùng nước rửa sạch.
Ở cổ đại không có mỹ phẩm tiện lợi như phấn trang điểm, để làm ra loại bột này phải mất rất nhiều thời gian. Mẫu thân nàng biết, nhưng không cấm, chỉ cần nàng không tự ý gây phiền toái lớn là được. Vì vậy, từ khi trưởng thành cho đến khi xuất giá, nàng vẫn luôn dùng nó.
Sau này, nàng không dùng nữa, là vì Vinh Vương bảo rằng làm phấn quá mất thời gian, mà nàng thì lại có làn da trời ban rất đẹp, không cần dùng đến. Nàng sợ hắn không thích nên đã ngừng dùng.
Nghĩ đến đây, Triệu Trường Ca bất giác ngẩn người. Sao nàng lại nghĩ đến hắn chứ?
Lắc đầu một cái, Triệu Trường Ca đứng dậy, đi về phía bồn giá, bắt đầu rửa mặt. Kiếp này, nàng chỉ muốn sống theo ý mình.
Khi nàng rửa mặt xong, các nha hoàn nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc rồi lui ra. Xuân Hoa tiến lên, bắt đầu trang điểm cho nàng.
Khi trang điểm xong, Xuân Hoa lại hỏi: "Tiểu thư, người có muốn dùng điểm tâm không? Hôm qua phu nhân có gửi tới tổ yến, bảo là bồi bổ thân thể cho tiểu thư, nô tỳ đã làm một nồi cháo tổ yến rồi."
"Nương có nhắn nhủ gì không?" Triệu Trường Ca hỏi.
Xuân Hoa hơi ngẩn ra, rồi đáp: "Dạ không, được biết Tổ yến chưa tách ra, những đã gấp rút mang đến đây cho tiểu thư."
Toàn bộ Triệu gia, ai mà không biết tiểu thư được sủng ái nhất? Dù là lão gia, phu nhân hay các thiếu gia. Chỉ cần có thứ tốt trong tay, đều sẽ đưa thẳng đến chỗ của tiểu thư.