Trái tim Cảnh Phủ An bỗng nhói lên như bị kim châm, ông đưa tay mở tờ đơn thuốc ra—rất nhiều loại dược liệu quý giá, nhìn qua cũng đủ hiểu là thuốc kéo dài sự sống.
Ông lại một lần nữa nhìn kỹ Cảnh Ngôn Chi.
Cơ thể quá mức gầy gò, sắc mặt tái nhợt, đôi môi còn chẳng có chút máu nào.
Cổ họng ông bỗng trở nên khô khốc. Một phút sau, Cảnh Phủ An khàn giọng nói: "Vài ngày nữa sẽ sắp xếp cho con đi kiểm tra sức khỏe. Có bệnh thì chữa, đừng nói linh tinh."
Vừa dứt lời, ông liền quay người rời đi, chỉ là từng bước chân lại mang theo một chút trốn tránh.
Cảnh Ngôn Chi không thèm liếc nhìn một cái, lặng lẽ uống hết bát canh.
Tâm trạng hân hoan vừa rồi của Phương Lệ Lệ lại rơi xuống đáy vực.
Phản ứng của Cảnh Phủ An hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hai mẹ con họ.
Năm đó, Cảnh Mộc Thừa đẩy Cảnh Ngôn Chi xuống, chỉ một câu "Không cẩn thận" cũng chỉ khiến Cảnh Phủ An lạnh mặt đúng một tháng.
Việc đày đến chùa Bích Sơn cũng là do Cảnh Phủ An tự tay sắp đặt. Ngần ấy năm chưa từng hỏi han một lần, nên mẹ con Phương Lệ Lệ cứ ngỡ ông chẳng hề quan tâm đến sống chết của Cảnh Ngôn Chi.
Nhưng đến hôm nay, niềm tin của họ bỗng chốc lung lay.
Cảnh Ngôn Chi ăn no, ngước mắt lên nhìn họ, mỉm cười nhẹ rồi đứng dậy rời đi.
Cảnh Mộc Thừa dõi theo bóng lưng của cậu, giọng nói lạnh lẽo đến rợn người: "Mẹ, Cảnh Ngôn Chi nhất định phải chết!"
Phương Lệ Lệ im lặng.
Cảnh Ngôn Chi lên phòng, bật máy sưởi, ngồi ngoài ban công một lúc.
Tiếng mưa bên ngoài tí tách rơi, nhưng lại chẳng khiến lòng cậu bình yên như ở chùa Bích Sơn.
Quay về thành phố xô bồ, thời gian như trôi chậm hơn, giấc ngủ cũng muộn hơn.
Lăn qua lộn lại trên giường một hồi, cậu bất đắc dĩ ngồi dậy xuống tầng.
"Quản gia Ngô, lấy cho tôi một chiếc điện thoại."
Đừng hỏi tại sao cậu biết trong nhà có sẵn điện thoại, bởi vì trong giấc mơ kia, Cảnh Mộc Thừa thường xuyên đập điện thoại, nên Phương Lệ Lệ cứ cách một khoảng thời gian lại mua về cả thùng, để con trai yêu quý của bà ta có thể thay bất cứ lúc nào.
Quản gia Ngô đã không còn dám chậm trễ như trước nữa.
Ông ta tận mắt chứng kiến thái độ của Cảnh Phủ An, nên vừa nghe thấy Cảnh Ngôn Chi lên tiếng, lập tức đích thân đi lấy một chiếc điện thoại mang đến.
Cảnh Ngôn Chi cầm lấy, đi được hai bước thì quay đầu dặn thêm: "Một bình hồng trà, ít bánh ngọt và hoa quả, mang lên phòng."
"Dạ, đại thiếu gia." Quản gia Ngô kính cẩn đáp.
Trở lại phòng, Cảnh Ngôn Chi bóc hộp, lấy điện thoại ra.
Đã nhiều năm không dùng, cậu bỗng thấy có chút lạ lẫm.
Vì không có thẻ SIM, nên cậu chỉ có thể lướt video, xem phim.
Như một thiếu niên nghiện mạng thực thụ, cậu đắm chìm trong cảm giác mới mẻ này từ chín giờ tối đến tận ba giờ sáng mới ngủ thϊếp đi.
Nếu còn ở chùa Bích Sơn, chỉ vài tiếng nữa thôi là đến giờ phải dậy rồi.
Một giờ chiều ngày hôm sau, Cảnh Ngôn Chi cuối cùng cũng cảm nhận được hậu quả của việc thức khuya.
Cơ thể yếu ớt của cậu hoàn toàn không chịu nổi sự dày vò này. Cơn chóng mặt dữ dội đến mức cậu không thể ngồi dậy nổi, hơi thở gấp gáp vì khí huyết suy kiệt.