“Cô ta lẻn về lúc nào thế?”
Nghe vậy, Thẩm Ôn Húc lập tức sải bước, nhanh chóng đi lên lầu.
Ngoài cửa phòng của Thẩm Bạch Tô, Thẩm Minh Vũ đang gõ cửa liên tục. Dù cậu ta đã gõ vài lần, bên trong vẫn không có ai ra mở cửa.
Cảm giác có điều gì đó không ổn, Thẩm Minh Vũ cau mày, lớn tiếng gọi: “Mở cửa! Thẩm Bạch Tô, tôi biết cô ở trong đó, mở cửa ra!”
Nghĩ đến sự điên cuồng của Thẩm Bạch Tô đối với Vạn Quân, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Thẩm Ôn Húc. Anh ta lập tức nhíu chặt mày, ra lệnh: “Tránh ra.”
Thẩm Minh Vũ theo bản năng lùi lại.
“Rầm!”
Thẩm Ôn Húc tung một cú đá vào cửa.
Cánh cửa phát ra tiếng động lớn, nhưng không mở.
“...”
Hành lang rơi vào im lặng trong giây lát.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Thẩm Ôn Húc liên tiếp đá thêm mấy cú. Đá đến mức gấp gáp, nhưng cửa vẫn không nhúc nhích.
Lúc này, cô giúp việc tay cầm chìa khóa run rẩy bước tới, nhỏ giọng nói: “Đại thiếu gia, đây là chìa khóa.”
Thẩm Ôn Húc dừng lại, im lặng lùi về phía lan can. Anh ta ra hiệu cho cô giúp việc: “Mở cửa.”
Sau đó, ở góc khuất không ai nhìn thấy, nét mặt của Thẩm Ôn Húc thoáng méo mó. Nhưng anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nắm lấy lan can và xoay xoay cổ chân của mình một cách kín đáo.
“Cạch!”
Cửa mở ra.
Thẩm Minh Vũ lao vào phòng đầu tiên, cô giúp việc theo sát phía sau. Phải một lúc sau, Thẩm Ôn Húc mới bước vào.
Khi anh ta vào phòng, Thẩm Minh Vũ đã lục soát cả ban công lẫn phòng tắm, miệng lẩm bẩm: “Không có ai?”
“Không lẽ... cô ta nghĩ quẩn rồi nhảy lầu?”
Vừa nói, cậu ta vừa chạy ra ban công lần nữa, bám vào lan can nhìn xuống dưới.
Nhưng dưới lầu hoàn toàn không có gì.
Thẩm Ôn Húc quan sát căn phòng một lượt, rồi trầm ngâm lấy điện thoại gọi cho Thẩm Bạch Tô.
“Vì em, anh biến thành người sói...”
Tiếng nhạc chuông quen thuộc vang lên trong phòng. Thẩm Minh Vũ lập tức nhận ra đó là chuông của Thẩm Bạch Tô, cậu ta lao tới lục lọi khắp nơi để tìm nơi phát ra âm thanh.
Cuối cùng, ba đôi mắt cùng dừng lại ở chiếc tủ quần áo.
Thẩm Minh Vũ luôn nhanh hơn người khác một bước. Cậu ta chạy tới, giật mạnh cánh cửa tủ ra.
Bên trong, Thẩm Bạch Tô vẫn ngồi trong tư thế thiền, đầu gục xuống, bất động.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Thẩm Minh Vũ giận dữ hét lên: “Thẩm Bạch Tô, cô điếc à? Không nghe thấy tiếng gõ cửa sao... Ơ?”
Lời còn chưa dứt, người đang dựa vào cửa tủ bỗng nhiên ngã ra ngoài.
Cả Thẩm Ôn Húc và Thẩm Minh Vũ đều nhanh tay đỡ lấy cô, mỗi người một bên dìu cô ra khỏi tủ.
“Thẩm Bạch Tô? Thẩm Bạch Tô?”
Họ lay nhẹ cô, nhưng cô không có chút phản ứng nào. Đến lúc này, Thẩm Ôn Húc mới nhận ra cô đã ngất.
Anh ta nhíu mày, bế cô lên theo kiểu công chúa rồi nhanh chóng ra lệnh: “Đưa đến bệnh viện.”
Nói xong, anh ta sải bước ra ngoài.
Thẩm Minh Vũ và cô giúp việc lập tức chạy theo.
***
Dù không thuộc giới giải trí, nhưng Thẩm Bạch Tô vẫn luôn được dư luận chú ý.
Lần này, cảnh cô được đưa vào bệnh viện đã bị chụp lại và đăng lên mạng. Khi tin tức cô ngất xỉu vì đói được tiết lộ, nhiều người lập tức liên hệ chuyện này với sự việc ở quán bar hai hôm trước.
Thế là, các tiêu đề giật gân xuất hiện:
“Thiên kim nhà giàu Thẩm Bạch Tô yêu Vạn Quân không thành, đau khổ tuyệt thực nhập viện.”
“Thẩm Bạch Tô nghi ngờ tự tử vì tình.”
“Mang tiền cho Vạn Quân nhưng bị từ chối, Thẩm Bạch Tô tuyệt thực nhập viện.”