Nếu thời gian nhanh hơn một chút, streamer này có lẽ đã mất mạng rồi.
Nhưng bây giờ cũng chưa thể coi là an toàn. Bưu kiện không thể vứt bỏ chưa bao giờ thất bại. Lần này không thành công, tối nay chắc chắn nó sẽ quay lại.
Thẩm Ngôn nghĩ đến đây, đưa điện thoại trả lại.
“Bác sĩ Thẩm, có vấn đề gì sao?”
Thấy anh trả điện thoại với vẻ mặt bình tĩnh, Thời Ngu còn tưởng là không có chuyện gì, nhưng giây tiếp theo đã nghe thấy bác sĩ đối diện gật đầu:
“Vừa kiểm tra xong, quả thực có một tin nhắn giao hàng không rõ nguồn gốc.”
“Tin nhắn đó vẫn chưa biến mất.”
“Vậy nên, theo suy đoán của tôi, hiện tại cậu Thời đã bị kẻ đứng sau bưu kiện nguy hiểm này nhắm tới.”
Thời Ngu: … Sét đánh ngang tai!
Sao cậu lại xui xẻo thế này chứ?
Khi Thẩm Ngôn kiểm tra điện thoại, thần kinh cậu vẫn luôn căng thẳng, mong là chỉ là một phen hú vía.
Không ngờ phòng bao nhiêu vẫn trúng chiêu.
Cậu từng đọc nguyên tác, nhưng không phải tất cả các sự kiện quỷ dị trong truyện đều được mô tả chi tiết. Phần lớn chỉ được nhắc đến như những vụ án mà nhóm nhân vật chính đã phá giải.
Vậy nên, Thời Ngu cũng không biết sự kiện liên quan đến bưu kiện này cụ thể là gì. Bây giờ đầu óc cậu trống rỗng.
Một người bình thường, khi biết mình bị tội phạm nguy hiểm đang bị truy lùng nhắm tới, ít nhiều gì cũng sẽ hoảng sợ. Thanh niên đeo khẩu trang đối diện cũng thực sự có vẻ mặt thay đổi.
Có lẽ vì giọng nói của streamer này trong trẻo dễ nghe, phần nào giúp anh giảm bớt căng thẳng do chứng mất ngủ kéo dài, nên Thẩm Ngôn chú ý đến Thời Ngu nhiều hơn bình thường so với những người khác.
Mấy thành viên đội dị năng đứng bên cạnh cũng nhìn cậu với vẻ mặt lo lắng hoặc không nỡ, nghĩ rằng ai gặp chuyện này cũng khó mà chấp nhận được.
Tình hình đã đến nước này, Thời Ngu hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Người đối diện là nam hai trong nhóm nhân vật chính. Ngoài nhân vật chính Tang Hoài Ngọc là tà thần không phải con người, anh có thể sánh ngang với đội trưởng Hiệp hội Dị năng Phó Nam Nghiêu về thực lực.
Chắc hẳn sẽ có cách chứ?
Quả nhiên, Thẩm Ngôn gật đầu: “Cậu Thời đừng lo. Để ngăn chặn kẻ đứng sau tiếp tục hành động, chúng tôi sẽ đi theo cậu Thời cho đến khi bắt được hung thủ.”
Mấy người phía sau Triệu Văn cũng lần lượt an ủi: “Bác sĩ Thẩm tuy chỉ là nhân viên đặc biệt, nhưng năng lực không có gì phải bàn, cậu Thời cứ yên tâm đi.”
Thời Ngu: …
Cậu thể hiện rõ vậy sao?
Nhưng cúi mắt thoáng chốc, khi ngẩng đầu lên, Thời Ngu đã điều chỉnh lại trạng thái. Nhìn nhóm dị năng giả trước mặt đang an ủi mình, cậu sực nhớ ra:
“Đúng rồi, nãy giờ mải nói chuyện, tôi quên mất chưa tiếp đón.”
“Mọi người có uống nước không? Tôi đi rót ít nước nóng.”
Vương Sơn vội vã xua tay: “Không cần phiền phức đâu.”
Hắn ta vừa định nói gì đó, lại thấy bác sĩ Thẩm, người vốn có chứng sạch sẽ, không thích đυ.ng vào đồ của người khác, bất chợt liếc nhìn streamer trẻ tuổi, rồi thản nhiên nói: “Làm phiền rồi.”
Vương Sơn: Hả?
Bác sĩ Thẩm khát nước sao?
Hắn ta hơi kinh ngạc quay đầu lại, Thời Ngu cũng không nghĩ nhiều, xoay người vào bếp lấy nước.
Hắn ta vừa định hỏi, chợt nghe thấy bác sĩ Thẩm nhắm mắt lại, bình thản nói: “Gửi tin nhắn cho đội trưởng Phó.”
“Khấu trừ một điểm thực tập của Hàn Sở Dập.”
Hàn Sở Dập là thiên tài máy tính mới vào đội. Nhà họ Hàn ở thành phố B là hào môn danh giá, Hàn Sở Dập cũng được coi là thiếu gia hào môn, nhưng hắn ta không muốn kế thừa gia nghiệp. Sau khi tốt nghiệp, vì từng giúp Hiệp hội Dị năng xử lý một vụ việc trong lúc tình cờ gặp ngài Tang, hắn ta liền một lòng muốn gia nhập hội để được ngài Tang coi trọng.
Chỉ là người này vốn không chịu phục tùng mệnh lệnh, ngông cuồng tự đại, thậm chí trong nhiệm vụ lần này cũng cố tình không làm tròn bổn phận. Đến mức Thẩm Ngôn, người vốn lười để ý, cũng bắt đầu thấy gai mắt.
Vương Sơn và Triệu Văn liếc nhìn nhau.
Không hiểu vị đại thiếu gia kia đã đắc tội bác sĩ Thẩm thế nào.
Nhưng vẫn nhanh chóng gửi tin nhắn cho đội trưởng.