Người Qua Đường, Nhưng Lại Mang Thai Con Của Tà Thần

Chương 11

Vừa nãy mấy người này yêu cầu cậu mở cửa để nói chuyện, Thời Ngu đành phải làm theo. Lúc này khi nhìn thấy mấy người đối diện ăn mặc không tầm thường, cậu lập tức nhận ra vấn đề.

Cậu ngày nào cũng cẩn thận như vậy, thậm chí cả tuần chỉ ra ngoài một lần.

Chẳng lẽ vẫn gặp chuyện rồi sao?!

Tâm trạng bồn chồn như dịu đi đôi chút, Thẩm Ngôn thu tay về một cách kín đáo, ánh mắt lướt qua chiếc khẩu trang trên mặt Thời Ngu, đột nhiên mở miệng:

“Không có chuyện gì lớn cả.”

“Chỉ là dạo gần đây chắc hẳn cậu Thời cũng đã nghe nói về sự kiện bưu kiện trên đường Cam Lộ.”

“Tối qua chúng tôi nhận được thông báo, có người gửi một bưu kiện không rõ nguồn gốc đến tài khoản của cậu Thời. Vì lo lắng cậu Thời bị lừa nên chúng tôi đến kiểm tra.”

“Họ là những người phụ trách bưu kiện lần này, còn tôi là bác sĩ của đội.”

Sau khi nói xong, vẻ mặt Thẩm Ngôn vẫn không thay đổi:

“Tối qua cậu Thời không nghe thấy động tĩnh gì sao?”

Vương Sơn vốn lấy làm lạ, những lời hỏi thăm theo quy trình này đáng lẽ là do hắn ta phụ trách mới đúng. Sao hôm nay bác sĩ Thẩm lại chủ động mở lời?

Nhưng khi thấy bác sĩ Thẩm bắt đầu hỏi đến vấn đề chính, hắn ta lập tức trở nên nghiêm túc.

Động tĩnh?

Bị mấy cặp mắt nhìn chằm chằm, Thời Ngu ngơ ngác lắc đầu, hơi ngượng ngùng.

“Không có.”

“Tối qua tôi ngủ rồi, chẳng nghe thấy gì cả, chỉ có tiếng gõ cửa sáng nay thôi.”

Thẩm Ngôn gật đầu, thấy Vương Sơn đã ghi chép lại lời vừa rồi thì mới nói:

“Cậu Thời có thể cho chúng tôi xem điện thoại một chút không?”

“Thông tin về bưu kiện cần được kiểm tra trên điện thoại.”

Bưu kiện không thể vứt bỏ trước khi ra tay sẽ gửi tin nhắn cho nạn nhân. Tuy Thời Ngu đến giờ vẫn chưa bị thương, nhưng Thẩm Ngôn muốn xác nhận lại lần nữa.

Thời Ngu chần chừ một lúc, rồi vẫn quay vào phòng, lấy điện thoại đặt bên cạnh gối ra.

Vừa nãy bước ra ngoài cậu đã vào nhà vệ sinh rửa mặt trước nên không để ý, giờ mới phát hiện không biết từ lúc nào trên điện thoại lại có hai, ba cuộc gọi nhỡ.

Dãy số đỏ xuất hiện trên màn hình, cậu thấy kỳ lạ —chẳng phải mình đã cài đặt chặn cuộc gọi từ số lạ rồi sao? Sao vẫn có số lạ gọi đến được?

Nghĩ đến chuyện bưu kiện mà mấy người của Hiệp hội Dị năng giả vừa nhắc đến…

Thời Ngu mím môi, đưa điện thoại qua.

Vừa cầm lấy điện thoại, Thẩm Ngôn lập tức nhận ra có điều bất thường.

Trên điện thoại còn vương lại một luồng khí lạnh lẽo, người bình thường sẽ không cảm nhận được, nhưng với tư cách là dị năng giả, anh có thể nhận ra ngay.

Khoảnh khắc tiếp xúc, trực giác tâm linh của anh lập tức bắt được một dấu vết mơ hồ.

Nhận ra nét mặt của bác sĩ Thẩm, mấy đội viên Hiệp hội Dị năng giả vẫn luôn cảnh giác phía sau cũng dần trở nên nghiêm trọng.

Quả nhiên, vật phẩm quỷ dị tối qua đã định vị nơi này rồi sao?

Vậy còn cậu Thời thì sao…?

Triệu Văn đưa mắt nhìn về phía Thời Ngu, nghĩ đến việc do bọn họ sơ suất mà “bưu kiện không thể vứt bỏ” đã thoát ra ngoài, không khỏi cảm thấy áy náy.

Thẩm Ngôn không nói gì, anh đeo găng tay, kiểm tra lịch sử cuộc gọi nhỡ, sau đó lần lượt mở trang web theo dõi bưu kiện.

Quả nhiên, trong đó có một tin nhắn giao hàng mới xuất hiện.

Thông tin giao hàng trông giống như mọi khi, rất khó để nhận ra điều gì bất thường. Chỉ có Thẩm Ngôn và những người phụ trách chuyện này mới biết rằng, những ai bỏ qua tin nhắn này đều đã chết.

Khoảnh khắc kiểm tra thời gian tin nhắn xuất hiện trên điện thoại, toàn bộ diễn biến sự việc tối qua đã hiện lên trong đầu anh.

Tối qua, bưu kiện không thể vứt bỏ đã khóa mục tiêu vào cư dân sống một mình của căn hộ 1903. Đầu tiên, nó gửi thông báo giao hàng vào buổi tối, sau đó gọi điện theo lệ thường.

Tuy nhiên, vì điện thoại được cài đặt chặn cuộc gọi lạ, cuộc gọi quỷ dị đầu tiên không thể kết nối thành công. Một phút sau khi gián đoạn, cuộc gọi lại đột phá được lớp chặn và xuất hiện trở lại trên màn hình. Chỉ là, ngay lúc bưu kiện không thể vứt bỏ sắp đạt điều kiện tử vong để ra tay gϊếŧ người, nó lại tình cờ gặp nhóm của Triệu Văn vừa lên đến nơi, vì thế mà vô tình cứu được Thời Ngu một mạng.