Khi Thủ Phụ Lên Cơn Ghen Tuông

Chương 6

"Bệ hạ, không ngại mời Vạn quý phi vào, có thể nương nương thật sự có việc gấp."

Đoạn Trình Thụy vốn định nói "cút".

Nhưng nhờ câu nói của Lương Hi Kính, hắn đành phải nuốt lời lại.

"Nếu Lương đại nhân đã lên tiếng, thì để nàng ta vào."

Vạn Hòa đứng chờ ngoài cửa điện, trong lòng bất an nhưng không dám biểu lộ ra bên ngoài.

Nàng biết lần này gặp hoàng đế có thể sẽ phải chết, nhưng mục đích thật sự của nàng là Lương Hi Kính.

"Nương nương, bệ hạ đồng ý cho người vào." Công công ra thông báo.

Vạn Hòa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng ta nghĩ chắc chắn là nhờ Lương Hi Kính nói giúp, nên hoàng đế mới cho nàng ta vào.

Chỉ cần Lương Hi Kính không thật sự bỏ mặc nàng ta, thì thật là tốt.

Vạn Hòa sửa sang lại trang phục, sau đó bước vào trong điện với mùi thảo dược nồng nặc. Ánh mắt nàng ta luôn dõi theo Lương Hi Kính, nhưng y không hứng thú với nàng ta. Từ lúc vạn Hòa bước vào đến khi quỳ xuống hành lễ, y cũng không nhìn nàng ta lấy một lần.

"Có việc thì nói mau."

Đoạn Trình Thụy giọng điệu không kiên nhẫn, nhưng khi nhìn thấy dung mạo của Vạn Hòa, hắn có chút chuyển biến.

Hắn nhớ nữ nhân này, nàng ta không tồi lại có chút phong thái, khiến hắn khó lòng mà ngó lơ. Nhưng lúc này nàng ta lại đến khi hắn đang phiền lòng, thật ngu xuẩn.

"Bệ hạ, thần thϊếp làm điểm tâm ngài thích, mong ngài ăn chút. Nghe nói gần đây ngài chưa ăn uống gì." Vạn Hòa vừa nói xong, liền thấy Lương Hi Kính nhìn về phía nàng ta.

Nàng ta vui mừng, vội vàng bưng điểm tâm dâng lên hoàng đế.

"Bệ hạ, ngài nếm thử chút đi."

Nhưng sau khi nàng ta nói xong, trong điện liền lâm vào yên tĩnh.

Đoạn Trình Thụy nhìn Vạn Hòa trừng mắt mà không nói một lời.

Lương Hi Kính không chút quan tâm, thu hồi ánh mắt rồi lặng lẽ lui xuống hai bước.

Ngay sau đó, một tiếng tát vang lên khắp điện. Vạn Hòa bị đánh một cú đau điếng rồi ngã xuống đất, điểm tâm trên tay nàng ta rơi vỡ tan tành.

“Ai cho phép ngươi dò hỏi tin tức của trẫm?” Chân hắn bị phế nhưng tay không, Đoạn Trình Thụy xuống tay với Vạn Hòa rất mạnh, nàng ta ngã xuống đất sau một lúc lâu vẫn không đứng dậy nổi, nước mắt bắt đầu rơi lã chã.

“Bệ hạ ngài vẫn còn bệnh, tốt nhất đừng tức giận tránh tổn thương long thể. Ngài phân phó thần làm việc, thần nhất định không làm ngài thất vọng.” Lương Hi Kính bình tĩnh nói, làm không gian trong điện trở nên yên tĩnh đến lạ thường.

Lời nói của Lương Hi Kính trấn an hoàng đế. Làm Đoạn Trình Thụy tức khắc hạ hỏa, hắn nằm bất lực không muốn nhìn thấy Vạn Hòa nữa, sau đó kêu mọi người lui ra.

Khi Vạn Hòa cùng Lương Hi Kính ra khỏi điện. Nàng ta vẫn còn nức nở, định bắt chuyện với y, nhưng khi y nói “Nương nương đi thong thả”, nàng ta không nói gì nữa.

Lương Hi Kính tỏ rõ không muốn dính líu đến nàng ta.

Vạn Hòa cố nén ủy khuất, che mặt rời đi.

Lương Hi Kính thấy Vạn Hòa đi, không nghĩ nhiều về tâm trạng của nàng ta, chỉ thầm cảm thán “cảnh còn người mất”.

“Trời tối rồi, đại nhân có cần lão nô đưa ngài ra cung không?” Thái giám tiến lên quan tâm, nhưng bị y từ chối.

“Công công khách khí rồi, ra cung ta tự đi được.”