Khi Thủ Phụ Lên Cơn Ghen Tuông

Chương 5

Vạn Hòa cùng Tô Triệt Ngọc được các chủ mang về, coi như nàng ta lớn lên cùng nàng. Nhưng mấy năm trước, nàng ta lặng lẽ ra đi còn trộm đồ của mọi người. Tất cả những gì đáng giá đều bị nàng ta mang đi hết.

May mà còn có hiệu thuốc, nếu không mọi người thiếu chút nữa đói chết trong mùa đông ấy.

“Tưởng tượng đến cảnh nàng ta lấy cả vòng tay của ngươi, mẹ nó đáng ghét.”

Khi Tô Triệt Ngọc đến, đồ đáng giá nhất của nàng chính là vòng tay đeo trên tay. Ôn Trường Yên nghĩ đó là của người thân tặng nàng, nên nàng mới luôn đeo.

Nhưng cuối cùng Tô Triệt Ngọc vẫn không giữ được.

“Không phải vật quan trọng, không có cũng không sao.” Tô Triệt Ngọc biết Ôn Trường Yên luôn tiếc nuối hộ nàng, nhưng nàng không để bụng, trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn...

“Dì Ôn, đã mấy ngày trôi qua, người kia đã đưa tiền bạc rồi phải không?”

Nàng nhớ đó là một khoản rất lớn, nếu không nàng cũng không liều chết nhận ám sát hoàng đế.

Ôn Trường Yên và Cố Tư Thiên liếc nhau, vẻ mặt bối rối, muốn qua loa chuyện này, “Tiểu muội, ngươi dưỡng thương trước, tiền bạc sau này rồi sẽ có thôi.”

Tô Triệt Ngọc ngạc nhiên, nghĩa là chưa lấy được tiền sao?

Tiền có thể làm quỷ đẩy ma, nàng đã đẩy xong ma, sao lại không có lý gì không lấy được tiền?

“Có ai nợ tiền sao?” Nàng chất vấn.

Lại có người nợ một khoản lớn như vậy?

Tô Triệt Ngọc không phải người dễ bỏ qua, nàng thậm chí khiến người chết cũng phải thấy hổ thẹn vì không trả được nợ.

Cố nén cơn đau từ vết thương ở bụng trái, nàng cố gắng đứng dậy. May thay, Cố Tư Thiên nhanh tay giữ nàng lại, ngăn không để nàng làm tổn thương thêm chính mình.

"Tiểu muội, muội đừng nóng vội. Chuyện này mới chỉ giải quyết được một nửa. Tên cẩu hoàng đế kia chỉ mới tàn phế chứ hắn chưa chết."

Thật là mệnh lớn.

Tô Triệt Ngọc nghiến răng chịu đựng, dần bình tĩnh lại. Cơn đau âm ỉ làm nàng cau mày, nhưng không để lộ thêm cảm xúc nào. Một lúc lâu sau, nàng cất tiếng, giọng trầm nhưng đầy sát khí: "Hắn vậy mà chưa chết sao?"

Ôn Trường Yên và Cố Tư Thiên đồng loạt gật đầu.

"Vậy kẻ đứng sau là ai?" Nàng không bao giờ chịu thiệt. Bị thương thì cũng phải kiếm được chút lợi ích bù lại.

"Ta nghe nói đó là một người họ Lương, làm quan chức thủ phụ."



Từ đêm ám sát đến nay đã vài ngày trôi qua.

Hoàng đế vẫn nằm liệt giường, ý thức tỉnh táo nhưng thần trí đã rối loạn.

Khi biết cả hai chân mình bị phế, hắn nổi giận chém đầu ba bốn thái y vô tội.

Sau đó, hắn triệu Lương Hi Kính – một kẻ trước nay luôn trung thành và tận tụy với hắn vào cung, ra lệnh điều tra vụ việc này đến cùng. Dù là chủ mưu hay thích khách, tất cả đều không tha.

Lương Hi Kính, từ lâu vốn luôn "hữu cầu tất ứng"* với hoàng đế, lần này cũng không ngoại lệ.

*"Hữu cầu tất ứng" (有求必应) là một thành ngữ Hán Việt, có nghĩa là: Hễ có yêu cầu điều gì thì nhất định đáp ứng, không từ chối.

"Bệ hạ, Vạn Quý phi cầu kiến." Một thái giám báo tin, giọng run rẩy cẩn trọng từng lời.

Lúc này trong cung không ai dám làm hoàng đế nổi giận. Chỉ cần một chút sơ suất, mạng có thể mất ngay tức khắc. Vậy mà Vạn Quý phi lại cả gan tự ý đến, chẳng khác nào tìm đường chết.

Nghe vậy, hoàng đế tức giận hất mạnh chén thuốc trên bàn. Tiếng chén rơi vỡ vang dội, nước thuốc màu nâu sẫm đổ đầy đất.

Lương Hi Kính đứng bên cạnh cũng bị vạ lây, thuốc bắn lên chiếc áo trắng tinh. Y thoáng cau mày, nhưng rất nhanh bình thản trở lại, che giấu sự khó chịu của mình.