Xuyên Nhanh, Tôi Bị Nhận Nhầm Thành Omega

Chương 4: Chỉ số tương thích 99%

Dòng tinh thần lực hỗn loạn bao phủ lấy giấc mơ của Thẩm Cố Lễ, như phủ lên một tấm màn đỏ thẫm dày đặc, nặng nề và u ám. Trước mắt anh, tất cả chỉ còn là sắc đỏ rực cháy, xoáy sâu vào tâm trí.

“Tít — .”

“Tại sao các cậu không đi cứu Thẩm trưởng quan?"

“Hiện tại tinh thần lực của ngài ấy đã bùng nổ, ai dám đến gần chứ?”

“Tôi.”

Những giọng nói xôn xao từ bên ngoài vọng vào, len lỏi vào giấc mơ của Thẩm Cố Lễ. Chúng quấy nhiễu anh, khiến tinh thần lực của anh càng trở nên bất ổn. Rồi đột nhiên, một luồng hơi thở lạnh lẽo, như gió từ băng tuyết, mạnh mẽ xâm nhập vào giấc mơ, phá tan quầng đỏ thẫm đang bao trùm.

“Thẩm Cố Lễ.”

Giọng nói ấy vang lên, kéo anh lại gần hiện thực. Nhưng trong lúc tâm trí chới với, anh lại chìm vào một giấc mơ khác. Vẫn là cái chợ đen ấy. Khi Cảnh gia tìm thấy Thẩm Cố Lễ, anh đã sống ở khu chợ đen gần một năm.

“Cậu và thiếu chủ của tôi có chỉ số tương thích lên tới 99%. Cậu có muốn về ở Cảnh gia không?”

“Được.”

Cảnh gia đã mang anh ra khỏi cái nơi tăm tối đó. Họ đăng ký danh tính cho anh, cấp cho anh một ID tinh hệ, dạy anh cách đọc và viết ngôn ngữ của thế giới này, thậm chí hướng dẫn cả những lễ nghi cơ bản. Năm anh 18 tuổi, anh đã được đưa về Cảnh gia.

Đó là lần đầu tiên Thẩm Cố Lễ thấy được sự xa hoa và quyền thế của Trung Ương tinh hệ. Trang viên Cảnh gia rộng lớn đến mức anh cảm thấy nơi này còn rộng hơn cả khu chợ đen mà anh từng gọi là nhà. Chiếc xe dừng lại trước cổng chính. Anh theo chân quản gia bước vào đại sảnh.

Quản gia cúi đầu kính cẩn, nói: “Thiếu chủ.”

Một giọng nói bình thản từ trên cao vọng xuống: “Hắn là ai?”

Quản gia đáp: “Thiếu chủ, đây là Omega của ngài.”

Thẩm Cố Lễ được dẫn đến phía trước, giống như một món quà đã được bọc kỹ lưỡng. Nghe giọng nói kia, anh ngước mắt lên. Trên cầu thang, một người đàn ông đứng đó, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống anh.

Là một Alpha. Một Alpha đẹp đến lạ lùng. Thẩm Cố Lễ dùng ánh mắt của thế giới này để đánh giá vị hôn phu tương lai của mình. Đường nét khuôn mặt tinh xảo, ánh mắt sắc sảo mà lạnh lùng. Đôi mắt màu hổ phách như mặt hồ băng giá giữa trời tuyết, không chứa đựng bất kỳ cảm xúc nào khi nhìn anh. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, lâu đến mức thất thần. Quản gia bên cạnh khẽ ho, như muốn nhắc nhở anh quay về thực tại.

"Cậu tên gì?" Người đàn ông đứng trên cao hỏi, giọng trầm và xa cách.

Thẩm Cố Lễ đáp, giọng anh bình tĩnh nhưng vẫn mang chút ngây ngô:

"Tôi họ Thẩm, Thẩm Cố Lễ."

Giấc mơ đột ngột tan vỡ, như mặt hồ bị đóng băng rồi nứt ra. Tinh thần lực của Thẩm Cố Lễ bị quấy nhiễu bởi cơn đau lạnh buốt, sắc bén như những mảnh băng đâm vào tâm trí. Lời nói lộn xộn trong mơ cứ thế dội lại, khiến tinh thần lực của anh càng dao động mạnh hơn.

“Tiểu Lễ, ngươi đã đỗ vào Tinh Hải Quân Sự Đại Học. Sau khi tốt nghiệp, hãy ở bên A Dực và trở thành trợ thủ của hắn.”

“Được.”

“Ngươi là chỉ huy, đáng lẽ phải chọn phụ tu quân sự văn học. Vì sao lại phụ tu y học?”

“Bởi vì Cảnh Dực muốn như vậy.”

“Ngươi là một Omega. Tương lai ngươi không cần phải ra chiến trường nữa. Hãy kết hôn cùng A Dực và sinh một đứa con xuất sắc cho Cảnh gia.”

Những lời nói trong mơ kéo Thẩm Cố Lễ trở lại hiện thực. Anh mở mắt, bên tai vang lên âm thanh đều đặn của thiết bị y tế, hòa lẫn với tiếng tranh cãi bên ngoài cánh cửa.

Có vẻ như, anh đã được cứu rồi.