Tiếng gầm rú chói tai cùng âm thanh cảnh báo vang lên dữ dội. Trước màn hình, Thẩm Cố Lễ thấy tia lửa "xẹt xẹt" bắn ra, những dòng thông báo bị tinh thần lực làm nhiễu loạn. Trong cảnh hỗn loạn ấy, anh cố gắng nhấc cánh tay đang run rẩy của mình, ngón tay thon dài tìm đến nút màu đỏ quen thuộc. Ngay khoảnh khắc ấy, trong đầu anh vang lên giọng nói của Cảnh Dực:
"Chỉ huy không phải là người phải lao vào tiền tuyến. Họ cần được bảo vệ."
"Thẩm Cố Lễ, em cũng vậy."
Tiếng nổ dữ dội cùng những cú sốc làm rung chuyển mọi thứ xung quanh, nhưng Thẩm Cố Lễ không chút do dự, ấn mạnh nút gửi tín hiệu.
“E136.826, báo tọa độ.”
“Tôi là Thẩm Cố Lễ.”
Trong màn đen vô tận của giấc ngủ, giọng nói của một thiếu niên như xé toạc màn đêm, đánh thức anh:
“Thẩm Cố Lễ."
Anh cảm thấy mình như đang trôi trong giấc mơ, lạc vào một không gian nhỏ hẹp, chật chội. Những bức tường quanh anh áp sát đến mức một người trưởng thành chỉ vừa đủ đi qua. Cảm giác ngột ngạt, hỗn loạn bao trùm. Anh cúi mình bên một chiếc bàn cũ kỹ, đối diện là một thiếu niên mảnh khảnh. Cậu đứng trước mặt anh, nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi trên mặt bàn bằng những ngón tay thon dài, trắng mịn như ngọc.
"Thẩm Cố Lễ, nếu cậu có thể phân hóa, nhất định sẽ trở thành một Alpha rất mạnh."
Thiếu niên có một khuôn mặt non nớt, làn da trắng trẻo, đôi mắt màu hổ phách sáng lấp lánh. Đôi mắt đào hoa ấy, ở đuôi còn điểm xuyết một nốt ruồi nhỏ nhàn nhạt, khiến cậu trông vừa ngây thơ vừa cuốn hút.
Mơ hồ trong giấc mơ, Thẩm Cố Lễ nghe thấy chính mình đáp lại:
"Nhưng tôi... chỉ là một người bình thường mà thôi."
Thẩm Cố Lễ đến từ Lam Tinh, một hành tinh không tồn tại tin tức tố, cũng không có khái niệm xứng đôi hay hệ thống ABO. Đó là một thế giới hòa bình và giản dị. Năm anh 17 tuổi, anh vừa nhận được giấy báo trúng tuyển đại học. Nhưng vào đêm đáng lẽ là khởi đầu mới cho cuộc đời, một dải ngân hà rực sáng xuất hiện và kéo anh vào thế giới này. Anh tỉnh lại trong một không gian xa lạ, được người ta cứu sống.
Thẩm Cố Lễ xuyên không đến một thế giới mà con người được phân hóa thành sáu giới tính. Không thân phận, không tin tức tố, anh chỉ có thể tồn tại chật vật trong những khu chợ đen ngầm. Trong mơ, thiếu niên đứng trước mặt anh, ánh mắt lấp lánh sự phấn khích:
"Mấy hôm trước, tôi dùng chút tiền để đi kiểm tra gen."
Thẩm Cố Lễ ngước lên, thản nhiên đáp:
"Cậu lại tiêu hết tiền sinh hoạt của chúng ta rồi đúng không?"
Cậu bé không để ý, tiếp tục khoe:
"Hôm nay đã có kết quả rồi! Tôi chính là một Omega với mùi cam ngọt."
Cậu giơ tay lên, cố gắng tìm từ để diễn tả:
"Cam ngọt, cậu có biết nó có nghĩa là gì không?"
Trong thế giới này, trái cây là một thứ xa xỉ, chỉ tồn tại ở Trung Ương Tinh Hệ, trong những gia tộc tài phiệt.
Thiếu niên nhíu mày suy nghĩ, sau đó cố gắng diễn tả:
"Nó là một loại trái cây ngọt ngào, nhiều nước, thịt quả mọng căng đầy."
Thẩm Cố Lễ khẽ bổ sung, giọng anh nhẹ nhàng:
"Nó mang đến hương thơm dịu dàng, không quá ngọt, khiến người ta cảm thấy thư thái và yên bình."
Cậu nghe xong, ánh mắt sáng lên:
"Đúng vậy, chính là nó! Chính là loại trái cây ấy!"
Cậu nắm lấy cánh tay anh, lắc qua lắc lại:
"Thẩm Cố Lễ, cậu cũng nên đi kiểm tra thử xem!"
Anh bật cười khẽ, giọng ôn hòa như dỗ dành:
"Tôi không có đủ tiền mà."
"Cậu quên rồi sao? Lần này cậu đã dùng hết cả tiền sinh hoạt nửa tháng của chúng ta rồi."
"Đợi khi nào chúng ta tiết kiệm đủ, tôi sẽ đi kiểm tra."
Thiếu niên bỗng trở nên nghiêm túc, giọng nói đầy hy vọng:
"Thẩm Cố Lễ, nếu một ngày nào đó gia đình tôi tìm được tôi, thì tôi nhất định sẽ đưa cậu cùng về nhà."
Câu nói ấy vang lên như lời hứa, khiến anh trong mơ khẽ giật mình.
Về nhà ư?
Anh thầm nghĩ: Cậu ấy thật sự muốn đưa mình về nhà. Nhưng.…
Thẩm Cố Lễ biết, anh không còn con đường quay về nhà nữa. Và rồi, không lâu sau đó, ngay cả khái niệm "nhà" cũng trở thành một điều xa xỉ trong cuộc đời anh.