Error: Không Đáng Kể

Quyển 0 – Chương 3.2

Qua chuyện này trong phòng trở nên yên tĩnh hơn nhiều, ngay cả ông lão Người Giấy Trương tính tình nóng nảy cũng nhịn nhục ngồi yên, chờ Phó hội trưởng Hải ra đề.

“Lượt khảo sát lần này sẽ là “so tài nguyền rủa”." Phó hội trưởng Hải từ tốn nói rõ luật lệ: “Sử dụng bản lĩnh độc nhất của nguyền sư làm rối ma để nguyền rủa đối phương, ai có thể thi triển được thuật nguyền rủa cao cấp hơn sẽ là người chiến thắng, có thể nhận thua giữa chừng, tuyệt đối không được làm hại bản thân và tính mạng của đối phương.”

Hải Sinh Quang nghe xong quy tắc vẫn bình tĩnh như thường, nhưng Lâm Lạc Nhất lại cau mày suy nghĩ.

Phía sau chiếc bàn tròn, một kệ đồ trang trí gỗ lim to lớn được nâng lên, mỗi ngăn trong đấy đều đặt một chiếc đĩa sứ, đồ trang trí trong đĩa sứ khác nhau, có một số con dấu bằng gỗ như gỗ dâu, gỗ liễu, gỗ Chi Dương, gỗ hòe, gỗ sầu đâu, gỗ du,…

Còn có một số chất lỏng màu đỏ đen vàng được đựng trong ly rượu trong suốt, tỏa ra hương thơm kỳ lạ hoặc mùi hôi thối.

Và một số dụng cụ đặc biệt, chẳng hạn như muỗng bạc, đũa gỗ, dây đỏ, nến hương, giấy vàng mã, gương, xương động vật và nhiều vật phẩm khác thường dùng để nguyền rủa.

“Mỗi người tự chọn một loại gỗ và một loại vật liệu nguyền rủa, sau đó có thể bắt đầu.”

Hải Sinh Quang không chút do dự chọn một miếng gỗ Chi Dương vuông vắn, sau đó lấy thêm một ly rượu đựng đầy dầu vàng đang tỏa ra mùi tanh kỳ lạ rồi quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Trong nghề xem cách thức, ngoài nghề hóng drama, về thuật rối ma nguyền rủa các vị quản sự của Hiệp hội Tâm Linh đều không dám tự nhận là người trong nghề, Viên Minh Hạo thầm hỏi: “Mấy thứ này được lấy từ đâu ra vậy?”

Hoàng Bách Thông che miệng khẽ nói với anh ta: “Thợ làm rối ma nguyền rủa dùng con rối để yểm, những miếng gỗ đó dùng để khắc con rối, có câu nói “Trước không trồng dâu, sau không trồng liễu, trong sân không trồng quỷ vỗ tay”, quỷ vỗ tay chính là Chi Dương, âm khí cực nặng. Những miếng gỗ đó đều được cố ý luyện thành gỗ quỷ.”

“Cái ly cậu ta đang cầm là dầu luyện từ xương, gỡ từ xác động vật thối rữa. Cậu Hải này đã có chuẩn bị trước, định một đòn kết liễu!”

“Vậy chẳng phải ai lấy được nguyên liệu tà ác nhất thì sẽ thắng chắc sao?”

“Tất nhiên là không, nguyên liệu càng hiếm có và tà ác, khi thi triển lời nguyền thì phải hy sinh càng lớn, ‘hại người một ngàn, hại mình tám trăm’, trừ phi bản thân là nguyền sư có thực lực phi thường hoặc có thù sâu hận lớn nhất định phải cá chết lưới rách với đối phương, còn không thì nguyền sư bình thường cũng không muốn đυ.ng vào những nguyên liệu tà ác này.”

“Sao chỉ được chọn một thứ, không được lấy mỗi thứ một ít hả.”

“Cậu tưởng đang ăn Haidilao à? Nguyên liệu được chọn trực tiếp quyết định độ khó của lời nguyền, phải có đủ trí tuệ và dương thọ mới dám làm vậy.”

“Hehe.”

“Sắc mặt cậu Lâm không được tốt lắm.” Huỳnh Bách Thông hạ giọng nói: “Hải Sinh Quang là nguyền sư có thực lực rất giỏi, tuyệt đối không phải hư danh, trình độ chỉ thua cậu Huyền Nhất, nếu thực sự so tài nguyền rủa thì cậu Lâm không chết cũng phải thương tổn nửa mạng.”

Lúc này Lâm Lạc Nhất quả thực bất an. Không phải do sợ Hải Sinh Quang mà là trong lòng nghi ngờ: “Có thể so tài như vậy sao?”

Lời dạy nghiêm khắc của cha vang vọng bên tai, nguyền sư không tranh cao thấp, lạm dụng rối ma sẽ hại người hại mình.

Do dự của cậu lọt vào mắt người khác trở thành sợ hãi, Miêu Cương cổ nữ Từ Tâm Dung thẳng thắn hỏi: “Cậu sợ rồi à?”

“Vô duyên vô cớ so tài nguyền rủa, linh hồn cha tôi dưới suối vàng mà nổi giận thì các người phải giải thích thay tôi đó.” Lâm Lạc Nhất lẩm bẩm đứng dậy, tiện tay lấy một miếng gỗ sồi, lại chọn từ đĩa sứ một sợi chỉ đỏ mảnh rồi ngồi trở lại vị trí của mình.

“Gỗ sồi không thuộc ngũ quỷ gỗ*, là loại gỗ khá bình thường, chỉ đỏ lại càng phổ biến hơn, là đạo cụ yểm bùa cho người mới bắt đầu.” Hoàng Bách Thông tiếp tục ghé tai Viên Minh Hạo nói nhỏ: “Cậu út nhà họ Lâm bị họ tung hô lên tận trời xanh, giờ đây đâm lao phải theo lao rồi.”

*(Ngũ Quỷ gỗ bao gồm cây Dâu, cây Liễu, cây Chi Dương, cây Hòe, cây Sầu Đâu. Có câu: Trước không trồng dâu, sau không trồng liễu, trong sân không trồng quỷ vỗ tay (cây Chi Dương). Năm loại cây này có âm khí rất nặng, dễ dàng gọi quỷ, trong nhà người sống sẽ không trồng mấy loại cây này.)

“Cậu chắc chắn vậy à? Biết đâu cậu ấy cũng có bản lĩnh? Dù sao cũng là con trai của Đại sư Lâm mà.”

“Có tài năng đến đâu thì cũng không thể sánh với Hải Sinh Quang được cả gia đình dụng tâm bồi dưỡng suốt hai mươi năm đúng không?”

Tiếng nghi ngờ và bàn tán rầm rộ vang lên, Fanta ngồi vững trên ghế nhìn bóng lưng Lâm Lạc Nhất, lạnh nhạt nói một câu: “Thua thì sẽ khiến cả cậu lẫn ta đều mất mặt, nợ tăng gấp đôi.”

Vai Lâm Lạc Nhất khẽ run lên.

Cuộc so tài một chọi một cuối cùng cũng bắt đầu.

Trước mặt mỗi người bày bốn cái chén sứ nhỏ, trong chén có nước trong. Họ đồng thời cắt một lọn tóc của mình cho vào chén thứ nhất, dùng nước trong chén thứ hai súc miệng rồi nhổ lại vào chén, rạch đứt ngón tay, nhỏ giọt máu vào chén thứ ba, cuối cùng đặt một món đồ cá nhân vào chén thứ tư.

Lâm Lạc Nhất đặt chuỗi tay trầm hương của mình, Hải Sinh Quang đặt ngọc bội trên cổ.

Mặt bàn xoay tròn, hai người trao đổi tóc, nước bọt, máu và đồ vật cá nhân cho nhau.

Giữa bàn đặt một chiếc giỏ lớn, trong giỏ có nhiều loại dao khắc kích cỡ khác nhau, đá mài, kim chỉ, vải, kim móc, kéo, lưỡi dao, những dụng cụ phụ trợ này do hai người tự lấy.

Mỗi người tự chọn một con dao khắc vừa tay, dùng loại gỗ đã chọn để tạc dáng vẻ của đối phương.

Hải Sinh Quang cầm con dao khắc nhìn chằm chằm Lâm Lạc Nhất, lưỡi dao như có linh hồn, khắc, ấn, đâm, bào nhịp nhàng uyển chuyển, vụn gỗ bay tứ tán. Thậm chí cậu ta không cần cúi đầu nhìn gỗ, chỉ bằng cảm giác cũng có thể tìm ra vị trí chính xác.

Lâm Lạc Nhất cúi đầu, tay trái cầm khối gỗ im lặng điêu khắc, không có kỹ thuật gì quá xuất sắc, nhưng cậu không cần ngẩng đầu vì khuôn mặt của Hải Sinh Quang và tất cả những người có mặt đã được khắc sâu trong đầu cậu.

Bàn tay trái tàn tật phần nào ảnh hưởng đến cậu, mặc dù chiếc giả tay được chế tạo tinh xảo nhưng khi làm những công việc tỉ mỉ nhất, nó vẫn không thể sánh bằng những ngón tay bẩm sinh.

Cậu khắc hai nhát, thổi vụn gỗ rồi lại khắc hai nhát, dùng ngón tay xoa nhẹ mép, giống như học sinh tiểu học trong giờ thủ công, từ trên người cậu chỉ có thể nhìn thấy sự tập trung chăm chú.

Hải Sinh Quang hoàn thành trước, đặt con rối lên bàn.

Một lúc sau Lâm Lạc Nhất hoàn thành, cũng đặt lên bàn.

Người phục vụ đặt hai con rối vào khay, thong thả xoay một vòng trước mặt mọi người để trình bày.

Ai nhìn thấy con rối của Hải Sinh Quang đều không thể không thốt lên một tiếng khen ngợi, ngũ quan sống động như thật, không khác gì dung mạo của Lâm Lạc Nhất, thậm chí thần thái khí chất cũng được khắc vào trong gỗ.

“Tài năng như thần.” Mọi người gật đầu tán thành.

Ngược lại con rối của Lâm Lạc Nhất chỉ được khắc một hình dạng, ngũ quan chỉ là những gợn sóng mơ hồ.

Dù sao cũng chỉ có một tay, so với tay nghề điêu luyện của đối phương thì việc tác phẩm không bằng cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng nhắc tới cũng lạ, dù khuôn mặt được khắc khá mờ nhạt nhưng mọi người vẫn có thể nhận ra ngay đây là Hải Sinh Quang. Chẳng lẽ đây là ám thị tâm lý? Quá kỳ quặc!

Người Giấy Trương nghiêm mặt đăm chiêu xuất thần, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Phó hội trưởng Hải khẽ rướn người về phía trước, chăm chú quan sát hai con rối, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm trọng.

Trong số những người có mặt, ngoài Phó hội trưởng Hải, còn có nghệ nhân rối gỗ Nhĩ Mộc Lam là người am hiểu nhất về con rối.

Nhĩ Mộc Lam không cần nhìn mà chỉ cầm hai con rối trong tay, dùng đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt của chúng, sau đó đặt lại lên khay của người phục vụ rồi thở dài một tiếng.

“Kém xa quá.” Nhĩ Mộc Lam liên tục lắc đầu.

Đó là điều đương nhiên, không cần phải sờ kỹ cũng có thể nhận ra sự chênh lệch rõ ràng về tay nghề điêu khắc của hai con rối. Viên Minh Hạo và Hoàng Bá Thông trao đổi với nhau.

Người phục vụ trả lại hai con rối cho chủ nhân, hai người cầm lấy con rối do mình làm và cùng lúc nhúng vào bát máu loãng trước mặt, thực hiện bước đầu tiên - Luyện hồn.

Đây là bước để tạo mối liên kết linh hồn giữa con rối và đối tượng bị nguyền rủa.

Hải Sinh Quang nhúng con rối vào máu loãng, lạnh lùng nhìn Lâm Lạc Nhất ở phía đối diện, dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy mà lẩm bẩm: “Bây giờ cậu đầu hàng cũng chưa muộn.”

Lâm Lạc Nhất vẫn ngồi im bất động, tay phải nhúng con rối vào máu loãng: “Không sao, cứ làm hết sức đi.”

Ngay khi con rối với gương mặt mơ hồ chìm vào nước, Hải Sinh Quang bỗng rùng mình, một luồng khí lạnh buốt toát lên từ dưới chân như thể cậu ta đang giẫm vào nước đá. Hải Sinh Quang vô thức nhìn xuống chân mình nhưng chẳng có gì cả.

Cùng nhịp với việc con rối chìm dần vào máu loãng, cái lạnh thấu xương cũng lan từ bắp chân Hải Sinh Quang lên cao. Cậu ta như rơi vào hầm băng khắc nghiệt của mùa đông, những tảng băng sắc nhọn như muốn đông cứng cả xương cốt cậu ta.

Khi con rối hoàn toàn chìm vào nước, Hải Sinh Quang cũng cảm thấy ngột ngạt như sắp chết đuối. Theo bản năng cậu ta cố gắng vùng vẫy, bật người đứng dậy.

Động tác bật dậy như thể đã giải thoát cậu ta khỏi sự trói buộc, cậu ta rốt cuộc cũng trồi lên khỏi mặt nước. Khi hoàn hồn cậu ta nhìn quanh nhưng chẳng thấy gì cả. Hải Sinh Quang đứng trước bàn, đầu óc dần tỉnh táo, tầm nhìn sáng trở lại. Nhưng trước mặt cậu ta là khuôn mặt bình thản cùng nụ cười nhẹ nhàng của Lâm Lạc Nhất, hai má lúm đồng tiền hiện lên rõ ràng.