Mỗi một cử động nhỏ của Lâm Lạc Nhất đều không thoát khỏi mắt của Phó hội trưởng Hải, Hải Đường đích thân rót trà cho cậu, nở nụ cười tủm tỉm.
"Bài khảo sát của phó hội trưởng rất công bằng, Tiểu Lâm đã vượt qua. Chúng ta nên cấp giấy phép cho cậu ấy thôi." Viên Minh Hạo ra mặt giảng hòa, cho cả hai bên một bậc thang bước xuống. Chuyện hôm nay cứ thế cho qua cũng được, trời đã xế chiều, anh ta phải về trông cửa hàng rồi.
Hải Đường không lập tức tỏ thái độ, nhưng lúc này, một ông lão vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng.
"Lúc sinh thời Đại sư Lâm có nói rằng sẽ không truyền thụ thuật làm rối ma nguyền rủa cho con trai út. Mi học những thứ này từ ai?"
Tuy ông lão đã cao tuổi nhưng giọng nói vang dội, khí thế phi phàm, vóc người cường tráng, chỉ có điều dung mạo xấu xí đầy sẹo bỏng, đôi lông mày ngắn thô lại còn nằm nghiêng nên trông càng thêm hung dữ.
Ông lão này là thợ làm vàng mã, tên Trương Trấn Chỉ, kiếm sống bằng cách làm đồ giấy cho người chết, mọi người hay gọi là Người Giấy Trương.
"Lén lút học nghệ chẳng có gì vẻ vang." Người Giấy Trương nói một cách không thương tiếc.
Viên Minh Hạo không đồng tình: “Cũng có thể là cậu ấy được anh mình dạy.”
Nhắc đến con cả nhà họ Lâm - Lâm Huyền Nhất, không ai trong Hiệp hội Tâm Linh là không biết đến.
“Cậu Huyền Nhất ba tuổi đã thông âm dương, năm tuổi biết cầm dao khắc, bảy tuổi điêu khắc ra Liên Hoa Bồ Tát thủ, chín tuổi nhập mộng vấn linh, được Thần nữ nhận lời tạo ra tượng thần bằng vàng, đến nay vẫn được tôn thờ trên núi Linh Huy, khách hành hương nườm nượp không ngớt, mười bảy tuổi dựa vào đôi câu vài lời trong sách cổ đã có thể khắc lại rối ma “Thanh Cốt Thiên Sư” thất truyền từ lâu, kỹ thuật tinh xảo, kết cấu cầu kỳ, kinh tài tuyệt diễm, một khi ẩn mình tiền đồ vô lượng.”
Người Giấy Trương không hề che giấu tán thưởng đối với con cả nhà họ Lâm, khinh thường Lâm Lạc Nhất: “Tuy là anh em nhưng lại khác nhau một trời một vực.”
Lâm Lạc Nhất nhìn bóng mình trong tách trà ngẩn ngơ suy nghĩ, im lặng lắng nghe những lời khen đã nghe đến chai tai từ nhỏ.
“Thanh Cốt Thiên Sư, kinh tài tuyệt diễm?” Lâm Lạc Nhất khẽ lẩm bẩm. “Ông chẳng biết gì cả.”
“Nhóc con, mi dám ăn nói ngông cuồng ở đây đấy hả?”
Mọi người nhìn nhau, cậu Lâm này còn quá trẻ, tính cách chưa đủ chín chắn, mới chỉ bị nói kích vài câu đã để lộ ra dấu vết, tự mình chui vào trong bẫy.
“Được, được.” Người Giấy Trương giận dữ cười lớn: “Nhắc đến chuyện này, năm mi năm tuổi đi theo cha anh khắc di ảnh cho một người phụ nữ bình thường, vậy mà mi lại khắc thành thần tướng, ý nịnh hót rành rành, tâm thuật bất chính, chẳng trách không được Đại sư Lâm yêu thích.”
Sắc mặt Lâm Lạc Nhất tối sầm, mở mắt ra, giọng điệu cao hơn hai phần: “Cháu thấy gì thì khắc nấy, người phụ nữ ấy cả đời hành y cứu người vô số, lúc lâm chung hiến tặng toàn bộ nội tạng, di thể cho trường học, cháu thấy chính là tướng Bồ Tát từ bi, ông muốn cháu phải tạc cái gì mới được?”
Người Giấy Trương vỗ mạnh tay lên bàn: “Mi tưởng đây là nơi nào, hô to gọi nhỏ, chẳng lẽ Đại sư Lâm không dạy mi lễ nghi phép tắc hay sao?”
Một ông lão khác có khuôn mặt hiền hậu cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa mà lên tiếng khuyên giải: “Lão Trương, trẻ con tâm hồn trong sáng, thấy người thiện đều là thần tướng, đừng trách móc nặng nề nữa.”
“Lén học vài trò vặt vãnh mà dám dõng dạc đòi kế thừa gia nghiệp, danh tiếng tổ tiên nhà họ Lâm bao đời gây dựng sớm muộn cũng bị hủy hoại trong tay nó.”
Lâm Lạc Nhất im lặng, cậu nắm chặt chuỗi trầm hương vuốt ve từng hạt một, đầu ngón tay bị ấn đến trắng nhợt. Tự biết mình không phải Gia Cát Lượng có tài chiến thắng đám đông, chỉ cảm thấy cô đơn vô cùng, đau lòng khôn xiết.
Trong phòng lại trở về tĩnh lặng, nghệ nhân rối gỗ mặc áo thêu hạc trắng lười biếng nói: “Vậy thì khảo sát lại đi, bài khảo sát vừa rồi hơi đơn giản, nếu để cậu ấy dễ dàng vượt qua e rằng người ta sẽ bàn tán sau lưng tất cả đều là nhờ vào quan hệ với Đại sư Lâm. Cũng chỉ là tìm người bằng đồ vật mà thôi, ở đây mọi người đều có cách riêng để làm, không bằng thử thách bản lĩnh độc nhất của thuật rối ma nguyền rủa, cũng coi như là mở mang tầm mắt cho chúng tôi.”
Anh ta hoàn toàn không có thù oán gì với Lâm Lạc Nhất, đơn giản chỉ là muốn kiếm chuyện vui xem náo nhiệt thôi.
Viên Minh Hạo ngồi bên cạnh vò đầu bứt tai, không còn tâm trạng cắn hạt dưa nữa, hiện tại anh ta thực sự phải về trông cửa tiệm rồi. Bèn giơ tay khều khều một thanh niên cao gầy đang ngồi cạnh: “Cậu cũng nói gì đi chứ, để còn tan họp về nhà nữa.”
Chàng trai ăn mặc giản dị thô sơ trông như ăn mày, cậu ta là nghệ nhân múa rối bóng đi khắp hang cùng ngõ hẻm kể chuyện, tên là Hoàng Bách Thông, hay còn được mọi người gọi là "Biết Tuốt", những câu chuyện trên trời dưới đất, không có cái nào là cậu ta không biết cả.
Hoàng Bách Thông khẽ khàng từ chối: “Tôi nói gì được đây, lỡ lát bị mắng chung thì sao. Cậu Lâm này thật đáng thương, ngày xưa nhà họ Lâm nở mày nở mặt biết bao, nay lại sa sút bị ăn hϊếp đến mức này, tôi đoán hôm nay nếu cậu ấy không nhường lại vị trí chủ tọa thì có kẻ sẽ không cam tâm đâu.” Nói rồi cậu ta lén nhìn Phó hội trưởng Hải.
“Mọi người đều không hài lòng.” Bấy giờ Hải Đường mới lên tiếng: “Bản thân ta cũng không muốn làm khó cháu, vậy nhé, ta có một đứa con trai, tuổi tác tương đương với cháu, từ nhỏ đã theo ta học thuật rối ma nguyền rủa, cũng coi như có chút thành tựu, để nó đến đây xin cháu chỉ bảo vài chiêu mở mang tầm mắt, cháu thấy có ổn không?”
Nói đến mức này Lâm Lạc Nhất nào còn lựa chọn khác, cậu lạnh lùng cong môi: “Mời.”
Thanh niên ngồi ở vị trí cuối cùng đứng dậy, cúi người chào Lâm Lạc Nhất một cách lễ phép.
Chàng thanh niên chừng hai mươi tuổi, lớn hơn Lâm Lạc Nhất, khí chất hòa nhã trầm tĩnh. Cậu ta tự giới thiệu là "Hải Sinh Quang", con trai độc nhất của Phó hội trưởng Hải, tuấn tú lịch sự, rực rỡ lấp lánh đúng như tên mình.
Nghệ nhân rối gỗ mặc áo thêu hạc trắng hỏi cậu ta: “Tiểu Hải, thử thách tìm người bằng đồ vật mà cha cậu đưa ra vừa rồi, cậu có cách nào đáp trả không?”
Thanh niên bước đến trước mặt Lâm Lạc Nhất, lòng bàn tay phải đặt lên nắp hộp gỗ, nhìn vào mắt Lâm Lạc Nhất tự tin trả lời: “Chỉ cần cảm ứng từ xa là đủ rồi.”
Nguyền sư tìm người bằng vật, ít nhất cũng cần ngửi mùi và nếm. Vừa rồi việc Lâm Lạc Nhất thể hiện chiêu ngửi khói tìm người đã đủ kinh ngạc rồi, ấy vậy mà Hải Sinh Quang còn có thể cảm ứng qua cái hộp, khác nào sánh ngang thái y bắt mạch qua sợi tơ, đó là bậc thầy trong các bậc thầy.
Hải Sinh Quang quả thực là một người có thiên phú dị bẩm, nổi bật trong Hiệp hội Tâm Linh, nhưng bao nhiêu năm nay đều bị danh tiếng của cậu Huyền Nhất che mất hào quang. Cha cậu ta dày công chuẩn bị ván cờ này chính là vì muốn để cậu ta thay ông hạ thấp địa vị của nhà họ Lâm xuống hoàn toàn.
Hôm nay là cơ hội tốt để chứng minh bản thân. Cậu ta không dám coi thường Lâm Lạc Nhất, nhưng tuyệt đối cũng không thể làm cha thất vọng.
Phó hội trưởng Hải ấn vào nút cơ quan, bốn bức tường và mặt sàn trong phòng phát ra tiếng bánh răng máy móc, chiếc bàn dài từ từ hạ xuống không gian dưới lòng đất và được thu lại, ghế ngồi của mọi người cũng di chuyển theo, xếp thành hình vòng tròn.
Một chiếc bàn tròn gỗ lim nhô lên từ chính giữa lòng đại sảnh, hai chiếc ghế gỗ lim được đặt chéo nhau.
Hải Sinh Quang bước đến bàn tròn, ngồi vào một trong những chiếc ghế gỗ, giơ tay ra hiệu với Lâm Lạc Nhất: “Mời.”
Bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp cắt ngang cuộc so tài sắp diễn ra.
“Khoan đã.”
Từ khi bước vào đến giờ, Fanta không nói câu nào cũng chẳng thu hút sự chú ý của ai. Anh bỗng nhiên lên tiếng khiến Lâm Lạc Nhất ngẩn người, quay sang nhìn anh.
“Trước hết hãy nói về việc vượt qua khảo sát đã. Nếu vượt qua thì thế nào? Không vượt qua thì thế nào? Nếu cậu chủ nhà ta vượt qua khảo sát, liệu các người có tiếp tục bày thêm đủ thứ trò tới khi nào đạp được cậu ấy ra khỏi vị trí chủ tọa mới chịu thôi không?”
“Mi lại là ai nữa?” Người Giấy Trương quát lớn: “Đây là đâu mà đến lượt kẻ ngoài như mi dám làm càn!”
Fanta đứng dậy, con ngươi vàng kim lướt qua từng người trong phòng. Chậu văn trúc và bồn hoa lan dùng để trang trí trong phòng bỗng dưng bùng lên sức mạnh khủng khϊếp, cành cây to ra, rễ cây mọc cuồng loạn, chỉ trong chốc lát đã phá vỡ chậu hoa.
Thực vật biến dị to lớn mọc um tùm, chỉ trong vài giây đã chật kín đại sảnh. Viên Minh Hạo thấy tình thế không ổn bèn rút ra một lưỡi liềm cán dài màu đen từ dưới áo choàng, hàn quang lóe lên, nhanh chóng chém đứt cành trúc nhọn đang đến gần.
Người Giấy Trương phun ra cành lá đang ngậm trong miệng, kinh ngạc không thôi.
Phó hội trưởng Hải bị gai văn trúc chặn ngang cổ họng, tất cả mọi người trong phòng đều bị cây cối biến dị bén nhọn bao vây, trên mặt đầy vẻ khó tin. Tên oắt con vắt mũi chưa sạch này sao lại có được một pháp sư tùy tùng mạnh mẽ như vậy? Sao anh ta lại chịu nghe lời thằng nhóc đó?
Chỉ có mình Lâm Lạc Nhất là không bị cây cối tấn công, cậu trợn tròn mắt sợ hãi nhìn Fanta.
Fanta nhúc nhích ngón tay, cây cối mọc um tùm bỗng biến mất, như thể mọi thứ vừa xảy ra chỉ là một ảo ảnh.
“Cậu chủ nhà ta đã giới thiệu ta rồi mà nhỉ?” Fanta quay lại nhìn phó hội trưởng Hải: “Ta chỉ muốn một quy tắc công bằng, vậy thôi.”
Phó hội trưởng Hải cũng ngớ người, không ngờ nhà họ Lâm còn ẩn giấu cao thủ thâm sâu khó lường, ngay cả trong Hiệp hội Tâm Linh cũng không có nhiều Pháp sư, đặc biệt là Pháp sư có thể thực sự phô diễn ma pháp tấn công mạnh mẽ như vậy.
“Nếu vượt qua khảo sát, đương nhiên sẽ cấp giấy phép kinh doanh, chuyện này không cần bàn cãi.” Hải Đường gật đầu khẳng định.
“Nếu không vượt qua thì lập tức đóng cửa hàng về nhà học hành tử tế, đừng có nghĩ tới bất kỳ ý đồ xấu nào nữa.” Người Giấy Trương lạnh lùng bổ sung.
“Được, một lời đã định.” Fanta cúi người, tay phải đặt sau lưng, cung kính đưa tay trái ra. Lâm Lạc Nhất từ
sững sờ tỉnh táo lại, hồi lâu sau mới phản ứng kịp mà đặt tay mình lên mu bàn tay Fanta.
Fanta tự mình dẫn cậu đến chỗ bàn tròn gỗ lim, cúi đầu suốt dọc đường, đỉnh đầu chưa từng cao hơn vai Tiểu Lâm.
Lâm Lạc Nhất lặng lẽ nhìn anh, sự cảm kích trong mắt sắp tràn ra ngoài.
Hải Sinh Quang ngồi sau chiếc bàn lim, biểu cảm phức tạp nhìn chằm chằm gã pháp sư vừa mạnh mẽ lại ngoan ngoãn đang dẫn Lâm Lạc Nhất đi đến chỗ đối thủ của mình, trong lòng rối bời.
Sau khi dẫn Lâm Lạc Nhất đến chỗ ngồi, Fanta lùi lại một đoạn, giơ tay thả ra một cành cây leo quấn lấy ghế của mình kéo ra trước mặt, hất áo choàng ngồi xuống rồi nói: “Bắt đầu đi.”
Chỉ cần ngồi yên đó mà anh đã toát ra khí thế mạnh mẽ bá đạo, ai muốn giở trò ngay trước mắt anh đều phải cân nhắc kỹ càng.