Hôn Nhân Thay Thế

Chương 8

Hoàng Lan sốt ruột: “Thanh Thanh, mẹ ở đây, mẹ…”

“Mẹ.”

Sở Thanh hít sâu một hơi, cố kiềm chế cảm xúc.

"Những việc cần làm, con đều sẽ làm. Nhưng chuyện này thì không. Con sẽ không đến nhà cô ấy.”

Điện thoại bị ngắt ngang.

Ánh đèn huỳnh quang chiếu lên người Sở Thanh, tạo thành một lớp bóng cô độc bao phủ lấy cô.

Bốn chữ “mang tâm sự nặng nề” vốn không nên dành cho cô, nhưng sự xuất hiện của Nguyễn Thu đã khuấy đảo tâm trí Sở Thanh.

Giờ đây, cô có cảm giác rối ren không biết bắt đầu tháo gỡ từ đâu, nhưng mơ hồ nhận ra mọi chuyện không hề đơn giản như bề ngoài.

Trên đời này, nhiều người thường quy mọi thứ về hai chữ “trùng hợp,” nhưng Sở Thanh không tin điều đó.

Cô chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại, vẻ mặt đầy suy tư.

“Bác sĩ Sở, đội trưởng Tô đến rồi. Hình như… lại bị thương.”

Trợ lý gõ cửa, nhắc khẽ.

Sở Thanh lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng gật đầu: “Mời cô ấy vào đi.”

“Cạch” một tiếng, cửa bị đẩy ra.

Tô Ngọc bước vào, tay trái cầm lấy cánh tay phải, trán đẫm mồ hôi nhưng gương mặt không còn chút huyết sắc:

“Nhanh lên, Thanh Thanh, xem giúp tôi có gãy không?”

Tô Ngọc là người bạn duy nhất của Sở Thanh trong những năm qua, đồng thời là nữ đội trưởng trẻ nhất của đội cảnh sát hình sự.

Tính cách cô mạnh mẽ, căm ghét cái ác, rất hợp với nghề này.

Nhưng có lợi ắt có hại, những năm qua, cô không ít lần bị thương nhẹ nhàng hoặc nghiêm trọng.

Tô Ngọc ghét phiền phức, mấy chuyện này cô thường không báo cáo với đội, vì hễ báo cáo là sẽ bị cấp trên hỏi han đủ điều, mà cô thì không chịu nổi những buổi xã giao đó.

Sở Thanh rửa tay, sau đó bước đến bên Tô Ngọc để kiểm tra vết thương.

Nhìn thấy máu đỏ trên chiếc áo sơ mi cảnh sát màu xanh sẫm, cô sững người:

"Sao lại ra nông nỗi này?”

Vết thương không quá lớn, nhưng bị cát đen và bụi bẩn bám vào, trông khá đáng sợ.

“À, tôi vừa bắt một tên trộm. Thằng nhóc cũng nhanh đấy, y như vận động viên điền kinh. Lúc quật ngã nó, tôi không cẩn thận bị xước thôi.”

Với vết thương này, người phụ nữ bình thường chắc đã đau đến không chịu nổi, nhưng Tô Ngọc vẫn ung dung trêu ghẹo:

"Tôi nghe nói anh trai cô vẫn chưa online, vẫn mất tích. Cái hôn ước này nhìn qua có vẻ gần kề rồi.” Cô cười với vẻ thích thú.

“Anh trai cô cũng thật là, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Định để vợ bé nhỏ của mình ở nhà cô đơn gối chiếc à? Haha.”

“Sẽ không cô đơn.”

Sở Thanh điềm nhiên vừa sát trùng vừa trả lời, mắt nhìn vết thương:

"Sâu đấy. Lát nữa phải khâu vài mũi.”

Tô Ngọc chẳng mảy may quan tâm:

“Đừng ảnh hưởng đến việc tôi làm là được. Tôi còn một vụ án lớn xuyên tỉnh đang chờ đây.”

Nhìn thoáng qua vẻ mặt của Sở Thanh, cô tò mò hỏi:

“Không hủy hôn sao? Tôi nghe nói nhà họ Nguyễn thế lực rất lớn, họ có dễ dàng bỏ qua không? Hay là đã bồi thường gì đó rồi?"

Sở Thanh khẽ gật đầu, ném cục bông y tế đầy máu và bụi bẩn vào thùng rác.

Tô Ngọc đã quá quen với cách làm việc ít lời, hỏi gì đáp nấy của cô, nên vẫn kiên nhẫn hỏi tiếp:

“Bồi thường cái gì?”

Sở Thanh lại đi rửa tay, nhẹ nhàng đáp: “Là tôi.”

Tô Ngọc: ...

???

Mãi cho đến khi vết thương được xử lý và khâu xong, Tô Ngọc vẫn cảm thấy mọi chuyện thật mơ hồ và khó tin.

Cô nhìn chằm chằm vào mắt Sở Thanh:

"Cô cứ thế mà đồng ý với cha mẹ của cô à? Thanh Thanh, mặc dù đây là một cuộc hôn nhân thương mại, mẹ cô cũng nói sẽ nhanh chóng tìm được anh trai cô, nhưng cô biết điều gì trên đời này không bao giờ thiếu không?”

Sở Thanh vừa chỉnh lại quần áo vừa rửa tay lần nữa, nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay.

Tô Ngọc, đúng kiểu “thái giám gấp còn hơn hoàng đế,” sốt ruột nói:

"Là bất ngờ! Không bao giờ thiếu bất ngờ! Lỡ đâu anh trai cô mãi mãi không tìm về được thì sao? Hoặc lỡ không chỉ là hôn nhân thương mại, mà tiểu thư nhà họ Nguyễn lại yêu cô thật thì sao?”