Sở Bạch: "Haizz, cô sẽ tốt với nó chứ?”
Dưới ánh mắt đầy mong đợi của anh, Nguyễn Thu hé môi, nhả ra hai chữ:
“Tất nhiên là...”
Sở Bạch thở phào nhẹ nhõm, Nguyễn Thu khẽ cười:
“Không đâu.”
Sở Bạch: ...
!!!
Nguyễn Thu nhìn Sở Bạch đầy thú vị:
“Lúc này lại diễn vai người anh tốt bụng thương em sao? Hay để tôi thu lại số tiền này nhé?”
Sở Bạch lập tức rụt tay lại, nắm chặt tấm séc, nghiến răng nghiến lợi, gằn giọng:
“Nếu không phải vì em gái tôi... Nếu không phải vì... nó...”
Ánh mắt Nguyễn Thu thay đổi, nhìn chằm chằm Sở Bạch, giọng điệu lạnh nhạt:
“Em ấy thì sao?”
“Thôi bỏ đi.”
Những lời đó xoay vòng trong lòng, nhưng cuối cùng Sở Bạch cũng không thốt ra.
Anh cầm lấy thứ mình cần, phẩy tay rồi xoay người định rời đi.
Nguyễn Thu nói: “Nếu không ngoài dự đoán của tôi, rất nhanh thôi Sở Thanh sẽ liên lạc với anh.”
Sở Bạch nhìn chằm chằm cô: “Tại sao?”
Nguyễn Thu khẽ cười, nụ cười mang theo vẻ dịu dàng vô hạn:
“Bởi vì cô ấy không ngờ rằng vị hôn thê lại là tôi.”
Sở Bạch: …
Người phụ nữ này có tự tin hơi quá đáng không?
Anh không nhịn được, bực tức nói: “Đừng có mà tự mình đa tình! Tôi hiểu rõ em gái tôi là người thế nào hơn ai hết. Dù cô là thứ gì, dù cô là heo, gà, hay chó, cô ấy cũng chẳng thèm quan tâm!”
Vứt lại một câu gay gắt, Sở Bạch quay đầu bỏ đi, bước chân nặng nề, trong lòng vẫn dồn nén cơn giận.
Nhưng vừa đến cửa, anh chưa kịp đứng vững thì điện thoại trong túi đã rung lên.
Anh sững người, đây là số điện thoại cá nhân của anh, ngoài Sở Thanh và Tuyết Lan thì không ai biết số này.
Sở Bạch cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Sở Thanh.
“Anh, khi nào anh về?”
Sở Bạch run rẩy nhắn lại:
“Làm gì? Em cũng biết tình hình của anh và Tuyết Lan. Bây giờ mà bị cha bắt được thì anh sẽ bị đánh chết mất. Không phải em đã nói sẽ giúp anh sao? Sao đột nhiên lại đổi ý?”
Lần này mất một lúc lâu Sở Thanh mới trả lời lại.
"Em không ngờ vị hôn thê của anh lại là cô ấy.”
Sở Bạch: ...
Nguyễn Thu vẫn ung dung uống cà phê, còn bên ngoài, Ương Trác đeo găng tay da bước vào, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm:
“Tổng giám đốc Mục gọi điện hỏi tiến triển, muốn biết cô có hài lòng không?"
Nguyễn Thu nhìn Ương Trác, gật đầu: “Cô ấy là Sở Thanh, tôi tất nhiên hài lòng.”
Ương Trác hiểu rõ tính cách của Nguyễn Thu, bèn hỏi:
“Cứ trả lời như vậy thôi sao?”
Nguyễn Thu đặt tách cà phê xuống, đứng dậy, sau đó cầm áo khoác khoác lên người:
"Không.”
Ương Trác ngơ ngác.
Nhớ đến gương mặt lạnh lùng của Sở Thanh, khóe môi Nguyễn Thu cong lên một đường cong xinh đẹp:
"Nói với cô ấy rằng tôi chưa hài lòng, cần sống thử cùng nhau rồi mới quyết định.”
Ương Trác: …
Trên đường trở về, Sở Thanh luôn mang tâm sự nặng nề.
Đến bệnh viện Dụ Dương, cô thay áo blouse trắng nhưng vẫn lặng lẽ ngồi thật lâu.
Thời tiết bên ngoài thay đổi thất thường.
Vừa mới đây còn nắng ráo, giờ đã mây đen dày đặc.
Điện thoại của Hoàng Lan gọi đến, Sở Thanh bắt máy.
“Thanh Thanh à… hôm nay thế nào rồi?”
Giọng Hoàng Lan dè dặt, còn ánh mắt Sở Thanh thì xa xăm nhìn về phía ngoài cửa sổ, khẽ đáp:
"Cũng ổn.”
Một khoảng lặng kéo dài.
Hoàng Lan không biết phải mở lời thế nào.
Sau một lúc im lặng, Sở Thanh nhẹ nhàng nói:
"Mẹ, còn một tháng nữa là đến ngày cưới. Con muốn giảm bớt việc gặp cô ấy.”
Nghe vậy, Hoàng Lan càng thêm rối rắm, càng không dám nhắc đến chuyện tổng giám đốc Nguyễn bên kia không hài lòng và yêu cầu sống thử.
Sở Thanh hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Hoàng Lan thở dài, cố gắng đổi cách nói để thuyết phục con gái:
“Ừm… con cũng biết đấy, hôn sự của hai nhà mình đã định từ bốn năm trước. Bên Nguyễn gia có ý là… dù sao hai đứa cũng còn trẻ, muốn làm quen thêm. Cô ấy có một căn biệt thự ở khu Đông, muốn...”
“Không được.”
Chưa đợi mẹ nói hết câu, Sở Thanh đã cứng rắn từ chối.