Chiếc xe không biết đã dừng lại từ bao giờ.
Ương Trác ngồi yên trên ghế lái, vẻ mặt không cảm xúc, bất động như tượng.
Nguyễn Thu nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói:
“Ương Trác, tôi sắp gặp cô ấy rồi.”
Ương Trác quay đầu nhìn Nguyễn Thu, im lặng một lúc, rồi hỏi:
“Tổng giám đốc Nguyễn, cuộc họp sáng nay thì sao...”
Nguyễn Thu xoay người nhìn cô ấy, khóe môi nhếch lên nụ cười mơ hồ:
“Tôi nào có tâm trạng đâu, từ tối qua đã bắt đầu kích động, cả đêm không ngủ được.”
Ương Trác: ...
Vừa nãy còn nói với tổng giám đốc Mục… Đúng là nói dối không chớp mắt.
Đối với lần gặp mặt này, hai người mang những tâm trạng khác nhau.
Sở Thanh đến từ rất sớm.
Cô ngồi trong quán cà phê, vừa uống cà phê vừa lặng lẽ lật từng trang sách, nhưng tâm trạng bình lặng của cô lại nổi lên những gợn sóng.
Cô không kìm được mà nghĩ ngợi.
Thật sự trùng hợp như vậy sao?
Nguyễn Thu… Nguyễn Thu…
Tên của hai người chỉ khác nhau có một chữ.
Sở Thanh lắc đầu.
Không thể nào, sao có thể là cô ấy được?
Nếu thật sự là cô ấy…
Người dịu dàng như vậy sao có thể giống như lời đồn đại, lại đáng thất vọng đến thế?
Không biết vì sao, Sở Bạch đã không ít lần nhắc đến vị hôn thê của mình trước mặt Sở Thanh.
Từ giọng điệu đến ánh mắt của anh, khiến Sở Thanh có cảm giác như đang bị thăm dò.
Không biết đã bao lâu, một mùi hương nhè nhẹ tựa như hoa lê làm gián đoạn những suy nghĩ miên man của Sở Thanh.
Cơ thể cô khẽ cứng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải đôi mắt như tranh vẽ của Nguyễn Thu.
Trong thoáng chốc, đất trời như xoay chuyển.
Sở Thanh dường như mất đi khả năng nói, chỉ sững sờ nhìn Nguyễn Thu, trong đôi mắt đen nhánh tràn ngập kinh ngạc và bối rối.
Nguyễn Thu lại nhìn gương mặt tinh xảo của Sở Thanh, mỉm cười nhạt:
“Thanh Thanh.”
Cuộc đời sẽ có bao nhiêu sự trùng hợp?
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Nguyễn Thu, Sở Thanh cảm giác như trời đất quay cuồng.
Trái tim vốn dĩ luôn tĩnh lặng như mặt nước của cô nay đã bị khuấy động thành những con sóng dữ dội.
Đây… là vợ sắp cưới của anh trai cô sao?
Nguyễn Thu cũng đang nhìn Sở Thanh, ánh mắt sâu thẳm mang theo một chút nhớ nhung.
Cô mỉm cười nhẹ: “Thật trùng hợp.”
Thật trùng hợp...
Đúng vậy, thật sự là quá trùng hợp.
Nhưng làm sao có thể chỉ dùng một chữ "trùng hợp" để giải thích tất cả chuyện này?
Nhìn thấy Sở Thanh dường như vẫn chưa phản ứng kịp, cả người cứng đờ đứng ở đằng xa.
Nguyễn Thu rất lịch thiệp kéo ghế ra, nở một nụ cười mỉm:
“Chị có thể ngồi đây chứ?”
Sở Thanh nhìn cô.
Đôi mắt của Nguyễn Thu vẫn sáng ngời như vậy, đen trắng rõ ràng.
Khi cô nhìn người khác, dường như toàn bộ ánh sáng xung quanh đều bị hút vào.
Ngay cả mặt trời cũng không rực rỡ bằng cô.
Sở Thanh bừng tỉnh, có chút bối rối.
Gương mặt trắng trẻo của cô hơi ửng hồng:
“Lớp trưởng, sao lại là chị?”
Nghe tiếng gọi quen thuộc ấy, trong mắt Nguyễn Thu ánh lên một tia ý cười.
Cô nhìn Sở Thanh: “Vẫn gọi chị là lớp trưởng sao?”
Cô gái ngốc này, bao nhiêu năm trôi qua rồi mà vẫn gọi cô như vậy.
Cô phải làm thế nào đây?
Chẳng lẽ ngay giây tiếp theo, lại giống như thời trung học, cô sẽ nghịch ngợm trêu chọc cô ấy, giành lấy bài tập của cô ấy, rồi nhìn cô ấy đỏ hoe đôi mắt sao?
Sở Thanh không khác biệt nhiều so với trong ký ức.
Ngay từ ngày đầu tiên Nguyễn Thu gặp lại cô đã băn khoăn.
Rốt cuộc cô gái này có cảm xúc không?
Cô ấy ngồi ở đó, mang theo vẻ lạnh lùng khác biệt hoàn toàn với thời đại này.
“Chúng ta có lẽ đã bảy, tám năm không gặp rồi nhỉ?”
Nguyễn Thu uống một ngụm cà phê, giọng điệu nhẹ nhàng như đang nói chuyện phiếm.
Sở Thanh cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cô: “Ừm.”
Lại là dáng vẻ này.
Khóe môi Nguyễn Thu cong lên một nụ cười mơ hồ.
Ánh mặt trời vừa vặn chiếu xuống, phủ lên người Sở Thanh một lớp ánh sáng như dát vàng.